Hắn lập tức nhìn quanh cảnh giác. May mắn là chỉ có một con, không có thêm đợt tấn công nào.
Yêu thú đột nhiên dừng lại, tất cả mắt nhỏ ngừng chuyển động, sau đó bất ngờ bò tới với tốc độ cực kỳ kỳ quái.
Mục tiêu đầu tiên của nó là Tiết Linh Tú!
"Nó định làm gì thế?" Vân Nhàn vừa rút kiếm lao tới vừa hô:
"Giờ yêu thú cũng biết đánh y tu trước à? Tiết huynh, chạy mau! Cái thân thể yếu ớt đó của huynh không chịu nổi đâu!!"
Tiết Linh Tú khỏi cần nàng nói cũng đã nhanh chóng lùi lại.
Việc nó nhắm vào y tu có cả lợi lẫn hại:
Hại: nếu y tu bị phế, cả đội chẳng còn người trị thương, trận sau là thua chắc.
Lợi: Tiết Linh Tú tâm lý vững vàng, không hoảng loạn giữa chiến trường, có thể phối hợp chiến thuật.
Yêu thú cảnh giới nửa bước Nguyên Anh, quả nhiên không thể khinh thường.
Chỉ một chiếc râu quét tới, Vân Nhàn vội giơ kiếm Khi Sương chắn, vậy mà kiếm gần như gãy đôi, tay nàng tê dại, linh lực rối loạn phải vội lùi lại.
Kỳ Chấp Nghiệp không nói một lời, lao lên như sấm, một quyền đánh lệch chiếc râu đang đ.â. m tới gần mặt Tiết Linh Tú.
Chiếc râu kia sượt qua má hắn, để lại một hố sâu hoắm trên mặt đất. Nếu đánh trúng người… ít nhất là xuyên thấu cơ thể.
Kỳ Chấp Nghiệp m.á. u đã bắt đầu nhỏ ra từ khớp ngón tay, quyền vừa mạnh vừa liều mạng, Vân Nhàn vội hỏi:
"Pháp trượng đâu rồi?"
"Ném rồi."
"Ném ở đâu?"
"Không biết."
"Vậy đánh tay không à?"
"Cũng được."
Vân Nhàn: "……"
Không có pháp trượng thì đánh cái gì?! Tổng cộng chỉ có mười ngón tay!!
Chiến trường không có chỗ nói chuyện nhiều, mọi người chỉ có thể dùng hai chữ mà giao tiếp nhanh.
Vân Nhàn vừa vất vả giải cứu Tiết Linh Tú khỏi những chiếc râu quái vật đan kín như lưới, vừa cố gắng quan sát xem chỗ yếu hại của con nhện c.h.ế. t tiệt này ở đâu, đau đầu muốn nổ tung nhưng bất luận thế nào, cuối cùng cũng đến lúc thực chiến.
Liên tục có người bị cuốn vào trận gió dữ dội do yêu thú tạo ra, thổ huyết lui ra, còn yêu thú thì càng lúc càng tiếp cận Tiết Linh Tú.
Nhưng rồi, mọi người dần nhận ra có điều gì đó không đúng.
Nếu yêu thú này đã mạnh tới trình độ nửa bước Nguyên Anh, chắc chắn đã có trí tuệ, phải biết rằng trong đội này, Tiết Linh Tú là một trong những người có tu vi cao nhất.
Lẽ ra nó nên tránh tiêu hao sức lực, thay vào đó, nó cứ đuổi theo Tiết Linh Tú đến cùng, không hề dời mục tiêu lấy một lần. Cảm giác như… nó đến đây chỉ vì một mình hắn!
Vân Nhàn thốt lên giữa lúc hỗn loạn:
"Tiết huynh! Ngươi có thù oán gì với nó à?!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!