Chương 43: (Vô Đề)

Lúc này, ngay giờ phút này, Vân Nhàn vẫn còn vô tư ngồi dưới đất, lục lọi đống pháp bảo hỗn độn vừa cướp được.

Lúc đánh nhau, ai còn rảnh mà lựa chọn? Gặp gì tiện tay là nàng nhét hết vào nhẫn trữ vật, giờ mới rảnh rỗi lôi ra xem. Vì thế, các loại thiên tài địa bảo, pháp khí pháp bảo, linh thạch linh dược chất đống một chỗ, loạn như nồi cháo, chẳng phân biệt nổi cái nào dùng được, cái nào chỉ để trang trí.

Vân Nhàn đưa tay cầm lấy thứ đầu tiên đập vào mắt, một cái bát màu ô kim (đen ánh vàng), nhìn rất có khí thế.

Trên mặt bát vẫn còn dấu hiệu của Đao Tông, nàng ngắm nghía hồi lâu, rồi rút kiếm ra, dùng chiêu xảo đoạt thiên công, tỉ mỉ gọt bỏ huy hiệu hình đao của Đao Tông, đổi thành một biểu tượng tiểu kiếm không vỏ trông rất tinh xảo.

Dù sao thì… nàng không giỏi mấy môn văn hóa, nhưng thủ công thì luôn đứng đầu lớp.

Kỳ Chấp Nghiệp ngồi cách đó không xa, thản nhiên nói:

"Ngươi định bịt tai trộm chuông đấy à? Dù có sửa lại thì nhìn phát cũng biết không phải đồ của ngươi."

Tuy miệng thì nói đã "tự nguyện" đi theo, nhưng hắn chưa từng có ý hòa nhập với nhóm Vân Nhàn. Luôn giữ khoảng cách, ánh mắt như đang nhìn mấy con gà con chưa mọc đủ lông cánh khinh thường rõ rệt.

Cũng may, thỉnh thoảng vẫn chịu nói vài câu với Vân Nhàn, chắc là do lần trước bị nàng "lột đồ" một cách sạch sẽ quá, giờ có chút kính nể.

Nhưng nói gì thì nói, Kỳ Chấp Nghiệp to xác như vậy, ngồi ở đâu cũng rất dễ gây chú ý. Hơn nữa, Vân Nhàn cứ cảm thấy nếu lúc đó gặp nhau trong hoàn cảnh khác, có lẽ Tiết Linh Tú sẽ rất hài lòng với hắn.

Chỉ cần nhìn cách ăn mặc là biết, Kỳ Chấp Nghiệp thật ra rất chú ý đến ngoại hình của mình:

Trên mái tóc còn tết một sợi b.í. m nhỏ tinh tế,

Thi thoảng lại dùng ngón tay nhẹ chỉnh sửa tóc mái.

Dù sao, so với người lười đến mặt cũng chẳng rửa, hắn đã là một bước tiến hóa vượt bậc rồi.

Vân Nhàn: "Tại sao lại nói không phải của bọn ta?"

Kỳ Chấp Nghiệp khịt mũi khinh thường:

"Đông Giới nghèo rớt mồng tơi, các ngươi còn là kiếm tu, sao có khả năng có được pháp bảo cấp Địa như vậy?"

Biểu cảm của hắn như thể "ta chỉ nói sự thật", tuy cách nói hơi thiếu đòn, nhưng nhìn cũng biết hắn thật sự nghĩ vậy. Chẳng qua, người bình thường không nói thẳng ra như thế nhưng hắn thì có.

Vân Nhàn: "???"

Kiếm tu nào trêu chọc ngươi… À mà thôi, trêu rồi đấy.

Nghe nói ô kim bát chuyên để khắc chế Phật tu, mà bây giờ trước mặt lại có một Phật tu sống sờ sờ, không thử thì phí của. Vân Nhàn lập tức rót linh lực vào bát, ném về phía Kỳ Chấp Nghiệp:

"Ta gọi một tiếng Kỳ Chấp Nghiệp, ngươi dám đáp không?"

Kỳ Chấp Nghiệp giơ tay bắt lấy ô kim bát, y như đang… đỡ một bát cơm, khó chịu nhíu mày:

"Làm cái gì vậy?"

Không có phản ứng gì.

Vân Nhàn sửng sốt đây không lẽ là hàng giả?

Thôi, tạm thời để qua một bên.

Lúc này, Kiều Linh San ngồi cạnh nàng, hai người phân chia chiến lợi phẩm. Vân Nhàn giữ bên mình các loại binh khí, pháp bảo, còn dược thảo và hoa linh tinh thì đưa hết cho Tiết Linh Tú để hắn sắp xếp.

Nhìn qua, có vẻ Đao Tông cướp sạch từ mấy môn phái, đủ loại đủ kiểu. Có thứ rõ ràng không phải của họ, như một nắm thảo dược cầm máu, còn phảng phất một mùi hương nhàn nhạt.

Vân Nhàn đưa lên ngửi ngửi, rồi đưa cho Kiều Linh San:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!