Chương 42: (Vô Đề)

Tuy Kỳ Chấp Nghiệp trông chẳng giống đệ tử Phật Hương gì mấy, nhưng ít nhất nói được làm được, một lời đã nói như đinh đóng cột. Tiết Linh Tú dù không tình nguyện, cuối cùng vẫn chữa khỏi thương tích cho hắn, lại tiện tay đưa thêm mấy khối thượng phẩm linh thạch ra ngoài.

Đây là lần đầu tiên y chữa bệnh mà còn phải cho thêm linh thạch.

À mà cũng không phải, trước đó với Vân Nhàn thì hai lần rồi.

Tiết Linh Tú vốn không ưa gì Kỳ Chấp Nghiệp, mà Kỳ Chấp Nghiệp cũng không phải dạng mặt dày đi dán người khác. Hai người ở chung, không nói một lời, mặt ai nấy cũng khó coi như hai cục đá nằm trong hố phân.

Chỉ có điều, Kiều Linh San lại lo lắng về lời của Tiết Linh Tú khi trước, chuyện "nhiễu loạn tâm thần". Lúc đầu nàng còn tưởng chỉ là nói đùa, ai ngờ… hình như thật sự có điểm đúng.

Không biết từ lúc nào, nàng cứ hay vô thức liếc nhìn mặt Kỳ Chấp Nghiệp rồi ngẩn người. Dĩ nhiên, không phải vì nàng sinh lòng ái mộ gì, chỉ là… giống như thấy một cảnh đẹp đứng đó, không nhìn không được.

Hơn nữa, trước đó Kỳ Chấp Nghiệp một tay có thể bóp cổ Vân Nhàn, là có thể nhìn ra, tuy mặt hắn tinh xảo, diễm lệ, nhưng khung xương lại to lớn, bờ vai rộng, lưng dày. Đứng cạnh Tiết Linh Tú thế mà khiến vị này trông… hơi mảnh khảnh một chút. Dù rằng Tiết Linh Tú vốn đã là nam tử dáng cao gầy thanh tú rồi.

Nhưng điều Kiều Linh San lo không phải là bản thân bị "mê hoặc", mà là sợ Tiết Linh Tú bị ảnh hưởng tâm lý.

Dù vị Tiết đạo hữu này từ đầu đến giờ không nói câu nào, khí tức ôn hòa thu liễm, nhưng cũng đủ thấy có vẻ… rất không vui. Mà Vân Nhàn lại còn ở bên cạnh lặng lẽ vui sướng?

Vì thế, nàng nghiêm túc đem lo lắng này báo cho Vân Nhàn.

Phản ứng của Vân Nhàn vô cùng cụ thể:

"Ngươi nói là, ngươi không kiềm được mà cứ nhìn mặt Kỳ đạo hữu?" Vân Nhàn vừa nói, vừa vỗ trán, sau đó từ nhẫn trữ vật móc ra một bức họa của Túc Trì, cười hì hì:

"Keng keng keng! Xem thêm một lúc hình đại sư huynh, cảm giác có phải dễ chịu hơn chút chưa?"

Kiều Linh San: "……"

Vậy nên… trong nhẫn trữ vật của ngươi thật sự toàn là mấy thứ kỳ quái vô dụng đúng không? Mua lúc nào vậy?

Nhưng mà, đúng là có chút tác dụng thật. Nhìn hình Túc Trì lâu một chút, liền cảm thấy Kỳ Chấp Nghiệp cũng không đến mức kinh động lòng người như vậy.

Gần đây mấy nam tu đều càng lúc càng xinh đẹp như tiên nhân, thật là kỳ quái…

Còn về khối "Bạch Hổ tỷ", mọi người thay phiên nhau cầm. Trong mấy ngày qua đã thử hết mọi cách: truyền linh lực, niệm pháp quyết, ngâm nước, vùi đất, đốt lửa… chẳng cách nào có tác dụng. Nhưng vì sợ bỏ ra sẽ bị giới khác cướp mất, nên dù có nóng tay như củ khoai, vẫn đành phải thay nhau giữ lấy.

Vân Nhàn vốn định bảo Kỳ Chấp Nghiệp nhàn rỗi thì đi g.i.ế. c yêu thú, nhân tiện xem có vớt được t.h. i t.h. ể của Trọng Trường Nghiêu không. Ai ngờ lúc cả nhóm vừa đi đến gần một tòa lâu đài đất vàng, sau lưng đụn cát, lại bắt gặp dấu hiệu của một môn phái thần bí Đoán Thể Môn.

Tuy chỉ mấy ngày trôi qua, nhưng ở trong bí cảnh, cảm giác như đã mấy đời. Vân Nhàn vừa liếc một cái đã thấy người dẫn đầu Cơ Dung Tuyết.

Nàng ta có vài vết thương nhẹ, vẫn như trước, lạnh lùng lặng lẽ nhìn qua, tay bao phủ bởi một tầng ánh sáng nhàn nhạt quen thuộc.

Đúng vậy, thứ mà Cơ Dung Tuyết cầm, cũng là một ngọc tỷ.

Như vậy xem ra, việc g.i.ế. c yêu thú hay không, điểm số cao hay thấp, với toàn cục hiện tại mà nói, đã không còn chút ý nghĩa nào.

Bốn ngọc tỷ, nay đã xuất hiện ba:

Một cái trong tay Đoán Thể Môn,

Một cái của Phật Hương,

Một cái do Kiếm Các nắm giữ.

Chỉ cần ba khối ngọc tỷ cùng lúc kích hoạt, thì Cổ Chiến Trường sẽ mở ra. Khi ấy, cuộc chiến đoạt lấy danh hiệu "Khôi Thủ" thủ lĩnh của tứ giới mới là trận chiến cuối cùng thật sự.

Dĩ nhiên cũng có khả năng, ngọc tỷ trong tay Đoán Thể Môn là do họ đoạt từ Phật Hương.

Nhưng Kỳ Chấp Nghiệp chỉ liếc một cái đã mất kiên nhẫn nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!