Chương 40: (Vô Đề)

Tay nàng tuy nhìn mảnh khảnh, nhưng thật ra lại rất rắn chắc, lòng bàn tay còn mang theo vết chai, vừa ấn xuống liền lập tức đè ép được cơn mê man của hắn đến chín phần.

Kỳ Chấp Nghiệp đột nhiên trợn mắt, quay đầu nhìn về phía sau.

Chỉ thấy phía sau mình là một thiếu nữ thanh tú, mái tóc buộc đuôi ngựa bị gió thổi tung bay phần phật. Nàng cố gắng chớp chớp mắt với hắn, giống như đang cố biểu hiện vẻ thân thiện.

Nếu không phải tay nàng đang bịt kín miệng hắn, có khi hắn còn tin là thật…

Người lạ!

Theo bản năng, Kỳ Chấp Nghiệp muốn giãy giụa. Nhưng vừa mới động đậy một chút, đã phát hiện trước cổ mình bị dán một tờ giấy dài không biết là cái gì, theo gió bay phần phật. Trên giấy còn có nét mực chưa kịp khô, trông như hóa đơn ghi nợ. Còn hai tay thì bị trói ngược ra sau, khóa chặt lại.

"???"

Hắn chỉ mới nhúc nhích nhẹ, thanh kiếm sau lưng cũng đung đưa theo. Vân Nhàn thiếu chút nữa bị kiếm đ.â. m trúng, đầu kiếm suýt nữa đ.â. m thẳng vào lòng Kiều Linh San, lập tức vội vàng đổi hướng, vừa lo lắng vừa quát:

"Đừng nhúc nhích! Đừng nhúc nhích! Chúng ta là người tốt!!"

Kỳ Chấp Nghiệp: "……"

Vân Nhàn quay đầu gọi:

"Tiết huynh à, người bệnh tỉnh rồi, ngươi có muốn tới xem tình hình không? Ta thấy hắn cứ im lặng không nói lời nào, hay là bị đập vào đầu cho choáng váng luôn rồi?"

Tiết Linh Tú liếc nhìn, vẻ mặt bất đắc dĩ lộ rõ, gằn từng chữ:

"Ngươi còn bịt chặt miệng người ta, ngươi nghĩ hắn nói chuyện kiểu gì? Dùng… phúc ngữ à? (ý chỉ ngôn ngữ qua bụng)

Vân Nhàn lúc này mới sực tỉnh:

"À à, đúng rồi đúng rồi."

Nàng cuối cùng cũng chịu buông tay, Kỳ Chấp Nghiệp vừa có cơ hội hít thở, liền nhíu mày mở miệng:

"Các ngươi là ai?"

Vân Nhàn vẻ mặt hòa nhã, dịu dàng đáp lời, giọng nói còn mang theo vài phần trêu ghẹo:

"Nếu ngươi đã thành tâm hỏi, vậy ta cũng không ngại giới thiệu một chút.

Ta là Vân Nhàn, đến từ Đông Giới, Kiếm Các."

Kiều Linh San tiếp lời:

"Ta là Kiều Linh San, cũng thuộc Kiếm Các."

Phong Diệp thì rụt rè nói:

"Ta… ta là Phong Diệp, đến từ Cầm Phường, cũng là người Đông Giới."

Kỳ Chấp Nghiệp hơi nhíu mày, hình như nghe có chút quen tai, như thể đã nghe mấy cái tên này ở đâu đó.

Còn lại chỉ còn một người là Tiết Linh Tú, hắn không nói một lời, chỉ khoanh tay đứng đó, thản nhiên liếc mắt nhìn Kỳ Chấp Nghiệp.

Nam Giới vừa rồi còn bày trận thế lớn như vậy, xa giá lộng lẫy, cao thủ theo hầu. Bí cảnh Tứ Phương này, còn ai không biết hắn?

Kỳ Chấp Nghiệp chăm chú nhìn Tiết Linh Tú, vẻ mặt đầy chắc chắn, khinh thường hỏi:

"Ngươi là… Trọng Trường Nghiêu?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!