"Dù cho xuất hiện tình huống tệ nhất, có kẻ xông vào doanh địa, cướp đi pháp bảo, thì ta cũng phải khiến kẻ đó đi dễ nhưng về khó. Hơn nữa, ngọc tỷ căn bản không thể tồn tại lâu trong nhẫn trữ vật, vượt quá một khắc sẽ lập tức phát sáng không ngừng. Nếu nàng cứ mang theo nó chạy lung tung khắp nơi, chẳng khác nào tự biến mình thành bia ngắm sống! Còn nếu muốn tìm chỗ giấu, chỉ cần có ngọc tủy dẫn dắt âm thầm, chúng ta cũng có thể xác định được vị trí ngọc tỷ đang ở đâu."
Liễu Thế hất tay ném nốt phần thuốc bột cuối cùng, lạnh lùng đứng dậy:
"Hiện tại thứ đáng để quan tâm không phải mấy tiểu tặc kia, mà là Kỳ Chấp Nghiệp! Đám hòa thượng khác thì không đáng ngại, chỉ cần bắt được hắn, Tây Giới cũng chẳng còn gì đáng sợ."
Đồ của Liễu Thế hắn, sao có thể dễ dàng mà lấy được!
Lúc này, Vân Nhàn vẫn đang dẫn mọi người bay về phía chiến trường.
Nàng thật không hiểu vì sao Liễu Thế rõ ràng đã đánh trọng thương được Kỳ Chấp Nghiệp, vậy mà không chịu bồi thêm một đao kết liễu. Với cái tính cách "vô tranh" như của Phật Hương, nếu đuổi được Kỳ Chấp Nghiệp ra khỏi bí cảnh, thì chẳng phải cái gai trong mắt cũng dễ dàng nhổ bỏ rồi sao?
Vân Nhàn nghĩ, chắc là lại ngứa miệng muốn "diễn thuyết" nữa rồi. Hắn tính tình xưa nay vẫn thế.
Trên đường ngự kiếm, nàng phát hiện Kiều Linh San cứ lén lút nhìn mình, bèn hỏi:
"Nhìn cái gì vậy? Có chuyện thì nói ra."
Kiều Linh San vốn là người hiếu thắng, nay nhìn thấy Vân Nhàn đã bước vào Kim Đan chín tầng, lập tức kéo xa khoảng cách giữa hai người, trong lòng vừa ghen tỵ vừa không cam lòng:
"Tỷ lên tới Kim Đan chín tầng rồi sao. Nhưng không sao, ta sẽ nhanh chóng đuổi kịp!"
"Thế còn Tiết đạo hữu đang là Nguyên Anh thì sao, sao muội không nhắc?" Vân Nhàn ánh mắt lóe lên ý cười, cố ý nói: "Có phải xem thường y tu? Có phải khinh thường nghề phụ trợ? Có phải khinh thường Tiết Linh Tú?"
Cái này sao có thể nhận! Kiều Linh San lập tức thề thốt phủ nhận:
"Không! Ta nào có!!"
Phong Diệp yếu ớt chen lời:
"Thật ra… ta là Nguyên Anh, cũng rất mạnh đó…"
"Ừm, mạnh cỡ nào?" Vân Nhàn gật đầu phụ họa, "Có thể lập tức tước mười quả táo không?"
Phong Diệp tức đến đỏ mặt:
"Ngươi ngươi ngươi ngươi ——!"
"Vân Nhàn, đừng có trêu bọn họ nữa, tập trung nhìn đường đi, ngươi bay lệch hướng rồi kìa."
Tiết Linh Tú toàn thân rã rời, chẳng buồn tham gia vào cuộc tranh luận ba đứa nhỏ này, nhíu mày nói:
"Phật Hương định tìm kiểu gì? Mới chút thời gian mà chẳng ai biết họ chạy đi đâu rồi."
Vân Nhàn lúc này mới nghiêm túc lại:
"Tìm đầu trọc là được rồi."
Đầu trọc… dưới ánh nắng sa mạc sẽ rất dễ thấy vì phản quang.
Kỳ thực, Vân Nhàn còn đang nghĩ đến chuyện khác. Mặc dù Trọng Trường Nghiêu đã bị "đá bay" từ lâu, nhưng suốt thời gian qua Tức Mặc Xu cũng chẳng hề xuất hiện lại. Theo lẽ thường trong các cốt truyện, hai người chắc chắn còn phải gặp lại nhau ở đâu đó.
Vậy lúc ấy Tức Mặc Xu đá hắn là vì lý do gì? Chẳng lẽ nàng đã sớm biết đến cái tên Trọng Trường Nghiêu?
Hay là… nàng biết hắn từng có hôn ước, cảm thấy tên này thật không biết xấu hổ, đã có một vị hôn thê không trong sạch còn dám tới dây dưa với nàng?
Nghĩ mãi không ra, thôi thì bị đá là đúng, tốt nhất là đá thêm vài lần nữa.
Mọi người tiếp tục bay thêm một đoạn nữa. Không tìm được đầu trọc nào, lại tình cờ phát hiện ra một… đóa hoa khổng tước bóng loáng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!