Chương 38: (Vô Đề)

Tiết Linh Tú bị bất ngờ kéo lên kiếm, gió lốc rít gào bên tai, cát vàng bay mịt mù, cảnh vật xung quanh biến đổi liên tục. Đằng sau, đám người Đao Tông đang gào to đuổi theo:

"Đứng lại! Đừng chạy!"

"…"

Hắn cố gắng nhịn, nhưng cuối cùng vẫn không kìm được mà tức tối bật thốt:

"Chiêu này của ngươi cũng quá vô liêm sỉ rồi đấy?!"

"Vô liêm sỉ chỗ nào?"

Vân Nhàn đã dồn toàn bộ linh lực vào thân kiếm, tốc độ hiện giờ với tu vi Kim Đan chín tầng đã không còn như mấy hôm trước có thể so sánh được, nhanh đến mức khó tin. Vừa bay, nàng vừa quay đầu vẫy tay ra hiệu cho Phong Diệp ở sườn núi:

"Mang người rút đi mau!"

Rồi gọi lớn:

"Linh San! Bay lên trước đi!"

Kiều Linh San nghe vậy liền phóng người lao về phía trước theo sau họ.

Tiết Linh Tú gần như bị gió lấp cả miệng, nghiến răng nói:

"Cái này mà còn không gọi là vô liêm sỉ?!"

Thực sự là vô liêm sỉ đến mức khiến người ta không biết nên khóc hay nên cười. Từng chi tiết nhỏ đều như đang sỉ nhục trí thông minh của hắn. Càng đáng nói hơn là, vậy mà còn có thể lừa được Liễu Thế, chẳng lẽ não hắn bị nước vào đến mức ảnh hưởng sinh hoạt bình thường rồi?

Vân Nhàn mặt không đổi sắc, đáp không hề chột dạ:

"Chiêu này cũng phải xem đối tượng là ai, của ta gọi là "tùy người mà ứng đối"."

Ngữ khí hoàn toàn nghiêm túc:

"Nếu đổi lại là người khác, ta dám thế này chắc? Cũng không phải ai cũng giống Liễu Thế, vừa đánh vừa phải đọc to tên chiêu thức cho oai."

Tiết Linh Tú nghe xong thì trầm ngâm. Nghĩ lại cũng đúng thật nhưng vẫn không khỏi im lặng hồi lâu:

"…Nàng ta dùng thành ngữ như vậy, tổng cảm thấy có gì đó sai sai."

Sau lưng, đám tàn binh Đao Tông hiển nhiên đã bị bỏ xa, không sao đuổi kịp. Vốn dĩ Kiều Linh San còn lo nếu Liễu Thế ngoan cố truy đuổi tới cùng, thì tình hình chưa chắc đã ổn. Nhưng không biết vì lý do gì, Liễu Thế chỉ đuổi theo được mấy bước, rồi lại ra lệnh thu quân.

Thoạt nhìn giống như… hắn thực sự từ bỏ.

Ba người đều bất giác nảy sinh nghi ngờ trong lòng. Nhưng sự việc không cho phép do dự. Tiết Linh Tú nhìn hướng bay của Vân Nhàn, phát hiện nàng không bay loạn mà rõ ràng có mục tiêu. Hắn liền hỏi:

"Ngươi tính đi đâu vậy?"

Chẳng lẽ Đông Giới còn có tán tu nào có thể viện trợ?

Vừa hỏi xong, đã thấy Vân Nhàn quay đầu trở lại, hướng thẳng chiến trường giữa Tây Bắc nhị giới nơi lúc đầu hỗn chiến nổ ra.

Quả nhiên, nàng nói:

"Đi tìm người của Phật Hương."

Kiều Linh San: "…"

Tuy mỗi lần Vân Nhàn hành động đều như đang làm bừa, nhưng mỗi lần nghĩ kỹ lại, thì đều có lý cả. Lúc trước không tìm được Phật Hương là một chuyện, nhưng giờ đi tìm họ, ít nhất cũng có hai cái lợi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!