Trong đan điền truyền đến cảm giác như hư không bị rút cạn, nhưng so với lần trước nàng một kiếm c.h.é. m đứt cả rừng cây nhỏ, thì lại có chút khác biệt.
Vân Nhàn cẩn thận điều chỉnh hơi thở, kiểm tra trạng thái bản thân, nhanh chóng nhận ra, quả nhiên, Kim Đan tầng chín khác xa so với Kim Đan tầng sáu, cách biệt một trời một vực.
Lần trước, nàng gần như bị Thái Bình kiếm rút sạch đến mức không còn chút khí lực, chỉ đứng cũng thấy khó khăn. Vậy mà bây giờ, sau một kiếm động trời, nàng vẫn có thể đứng vững, tinh thần không đến nỗi cạn kiệt.
Điều đó chỉ có thể nói lên một điều: nàng đã mạnh hơn.
Nhưng cũng chỉ là đứng được mà thôi.
Gió thổi qua, mang theo một luồng mùi tanh nhàn nhạt. Vân Nhàn cúi người, ngồi xổm xuống trước đống t.h. i t.h. ể rải rác dưới chân.
Đàn U Linh Sài này tổng cộng mười lăm con, mỗi con đều có tu vi khoảng Kim Đan tầng ba. Vậy mà giờ đây, tất cả đều bị một kiếm của Thái Bình kiếm bổ ra như thái dưa chuột, sạch sẽ đến mức không kịp gào một tiếng, thậm chí chưa kịp phản ứng thì đã đi đời.
Thái Bình kiếm bên kia thì tức đến run run, mệt đến phát điên, cả thanh kiếm mềm nhũn ra, chẳng buồn ngẩng đầu, quyết tâm phớt lờ Vân Nhàn đến cùng.
Không nghe, không thấy, không nói.
Ai ngờ, Vân Nhàn lại không thèm để ý, còn ngồi xổm xuống, bắt đầu hì hục lấy yêu đan từ t.h. i t.h. ể U Linh Sài.
Một viên yêu đan có giá trị tới cả ngàn điểm phân, Vân Nhàn trầm ngâm một chút, cuối cùng cũng không quá tham lam, chỉ chọn năm viên.
Sau đó, nàng liền định đứng dậy, nhanh chóng rảo bước đi tìm Tiết Linh Tú đang chờ phía trước.
Thái Bình kiếm biết rõ nàng cố ý "thử" mình, nhưng vẫn nhịn không được căm giận thốt lên:
"Hiện tại ngươi vui rồi chứ!"
Nó bị ép nhịn đã lâu, mấy năm gần đây mới khai linh, theo tiêu chuẩn nhân loại mà nói, cũng chỉ tầm bảy, tám tuổi, đúng tuổi cẩu cũng chê trẻ con tùy hứng, ngày thường chẳng thiếu những lần lăn lê lết bánh với lũ kiếm linh lão thành ở cảnh giới đao kiếm, giờ thì đụng ngay phải Vân Nhàn, bị hành tới nổi khùng nuốt máu, giọng thanh thanh gào lên:
"Đồ khốn! Ta sớm muộn gì cũng phải giết ngươi!"
"Giết ta à?" Vân Nhàn vừa tiện tay nhét đám yêu đan vào túi trữ vật, vừa thong dong quay lưng bước đi, giọng đầy thoải mái:
"Ta mà chết, ngươi sống nổi một mình chắc?"
Hiện tại nàng linh lực chưa khôi phục, không thể ngự kiếm, chỉ có thể đi bộ, mong chờ Tiết Linh Tú lương tâm trỗi dậy quay lại đón nàng.
"Đừng nói nghe buồn nôn như thế!"
Thái Bình kiếm tức đến nỗi phun nước miếng ra ngoài, "Sớm biết vậy, lúc trước dù có phải đi theo tên ngốc kia cũng không cần tới lượt ngươi!"
Nhắc đến đây, Vân Nhàn mới nhớ ra người đang bị quăng tận chân trời góc bể Trọng Trường Nghiêu.
Tức Mặc Xu khi đó hạ một cái tát chẳng biết dùng bao nhiêu phần lực, vậy mà có thể tát bay người đi xa đến mức ấy, hiện tại không biết hắn sống hay chết. Nếu chưa chết, thì ráng mà cố lên.
"Bớt giận đi, Thái Bình à." Vân Nhàn vừa đi vừa nhàn nhã khuyên giải, thiện ý dỗ dành,
"Ngươi xem, đi theo ta ít nhất còn được nói chuyện. Nếu đi theo Trọng Trường Nghiêu, biết đâu đến cái tên cũng phải đổi lại ấy chứ. Hay là ngươi thật sự thích mấy cái tên như "Tà Vương Thánh Kiếm" gì gì đó?"
Thái Bình kiếm: "……" Ai thích cái tên quê mùa như vậy chứ!
Gió thổi vù vù, Thái Bình kiếm lại bắt đầu lăn qua lăn lại trong lòng bàn tay Vân Nhàn, lộ ra vẻ vô cùng bức bối, cuối cùng nhịn không được hỏi:
"Ngươi… tại sao lại không sợ ta?"
Cho dù là ai đi nữa, đối diện với thần thái của nó, ít nhiều cũng phải sợ chứ? Ít nhất cũng phải nghĩ đến chuyện tìm cách khống chế nó trước đã.
Nhưng Vân Nhàn từ đầu đến cuối dường như chẳng hề nghĩ tới.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!