Chương 32: (Vô Đề)

Vân Nhàn suy tư:

"Hơn nữa, vùng bình nguyên quanh đây chắc chắn có không ít yêu thú cao cấp. Hai ta mà gặp phải thì chắc chắn không cầm cự nổi. Kéo nàng theo, biết đâu lại có thể tăng thêm chiến lực."

Tiết Linh Tú vẫn nghi ngờ:

"Thêm nàng vào thì sao? Nếu gặp yêu thú cấp Nguyên Anh thì cũng chỉ có nước chạy."

Vân Nhàn thản nhiên gật đầu:

"Đúng vậy mà. Lúc đó ngươi chỉ cần chạy nhanh hơn nàng là được."

Tiết Linh Tú: "…………"

Mỗi lần nghe Vân Nhàn nói chuyện, hắn lại có cảm giác như bản thân đang bị tổn hao mấy phần công đức.

Thấy Tức Mặc Xu vẫn nhìn mình chằm chằm không rời mắt, Vân Nhàn cũng phần nào đoán được nàng đang nghĩ gì, liền thẳng thắn nói:

"Ta sẽ không giúp ngươi trị thương đâu, đừng mơ tưởng."

Chưa trị khỏi mà nàng đã ngạo mạn như vậy, nếu trị lành thì chẳng phải sẽ quay lại đánh bọn họ một trận hay sao?

Tức Mặc Xu mím môi:

"Ta biết trên người ngươi có ba quả Anh Kỳ Quả."

Vân Nhàn gật đầu:

"Có chứ. Một quả để luộc, một quả hấp, một quả kho với thịt. Ngươi thích vị nào?"

Tức Mặc Xu còn chưa kịp mở miệng, nàng đã lạnh lùng nói tiếp:

"Chỉ hỏi thế thôi. Không cho ngươi đâu."

Tức Mặc Xu: "???"

Cái quái gì vậy? Có bị bệnh không? Đúng là phiền c.h.ế. t đi được!

Lúc trên đường "nhặt" thêm một Tức Mặc Xu, trời trong bí cảnh lại dần tối sầm, cát vàng phía xa bắt đầu chớp động có dấu hiệu của một cơn bão cát nữa đang đến gần. Ba người chẳng còn cách nào khác, đành đứng dậy tiếp tục lên đường.

Trước đây Tiết Linh Tú cứ nghĩ mình và Vân Nhàn đã là tổ hợp kỳ lạ nhất rồi, nhưng giờ thì hắn hiểu, mọi chuyện còn có thể "kỳ lạ" hơn nữa.

Một người Đông Giới, một người Tây Giới, giờ lại thêm cả Thánh nữ Ma giáo.

Vân Nhàn và hắn hợp tác còn có thể nói là hai giới bắt tay tạm thời, nhưng nếu thân thiết với Tức Mặc Xu quá mức… chẳng lẽ định tạo quan hệ hữu nghị với Ma giáo?

Dù ở Chúng Thành chẳng ai kiêng nể gì, nhưng một khi rời khỏi đó, bốn giới còn lại vẫn mang đầy mâu thuẫn với Ma giáo.

Huống hồ ánh mắt của Tức Mặc Xu… Tiết Linh Tú không nghi ngờ gì: nếu cơ thể nàng không bị thương nặng như vậy, e rằng việc đầu tiên nàng làm chính là rút d.a. o ép hắn đưa đan dược trị thương.

Trong khi Tiết Linh Tú còn căng thẳng cảnh giác, Vân Nhàn thì lại tỏ ra hoàn toàn thư thái. Nàng vừa đi vừa quan sát dấu vết còn sót lại trên đường.

Cơn bão cát tuy đã tách mọi người ra, nhưng khoảng cách sẽ không quá xa. Quả nhiên, chẳng bao lâu, nàng đã thấy trên mặt đất dấu chân trâu rất rõ ràng, một chân còn đi giày, chân kia thì trần trụi.

"Này," Vân Nhàn quay sang nói với Tức Mặc Xu, "Ngươi quen con yêu trâu này à?"

Tức Mặc Xu ánh mắt khẽ động, hình như thở phào nhẹ nhõm.

Đi thêm một đoạn nữa, Vân Nhàn phát hiện trên một cành cây khô có khắc hình kiếm nhỏ đúng là huy hiệu của Kiếm Các.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!