Bão cát che kín bầu trời, cát bay đá chạy dữ dội, không chỉ cuốn trọn toàn bộ khu vực mà các tu sĩ đang ở, ngay cả khối hình chiếu thạch cũng tối sầm lại trong chớp mắt, rồi lại lập tức sáng bừng, trên đó không còn một bóng người.
Liễu Xương vẫn đang nhìn chăm chú về phía hai giới Đông Nam, phát ra một tiếng cười giễu:
"Đúng là vận khí tệ hại thật."
Lê Phái chậm rãi quay sang nhìn hắn. Ban đầu Liễu Xương còn tưởng nàng định cãi nhau đôi ba câu như thường lệ, ai ngờ vị tu sĩ y hệ này tính khí lại thật sự cổ quái. Lúc không vui thì đến lời cũng lười nói.
"Lão Liễu, ngươi có thể câm miệng không?"
Liễu Xương: "……"
Ở Bắc Giới, hắn đã quen được tâng bốc, giờ ở đây ngoài Lê Phái thì chẳng ai buồn để tâm đến hắn. Cảm giác bị phớt lờ ngay lập tức khiến hắn nghẹn họng, không biết nói gì.
Túc Trì nhìn vào hình chiếu thạch, nơi chỉ còn trơ lại khung cảnh tuyết sơn trống trải, ánh mắt cũng thoáng nhíu lại.
E là phải đợi thêm một thời gian nữa mới có thể tìm lại tung tích của Vân Nhàn và Tiết Linh Tú cùng những người khác.
Hiện tại đã là ngày thứ ba kể từ khi Tứ Phương đại chiến bắt đầu. Thế nhưng, dân chúng trong nội thành Chúng Thành dường như vẫn chưa hề nguội lạnh hứng thú, ngược lại còn cuồng nhiệt hơn trước.
Lý do không gì khác ngoài việc trận đại chiến năm nay thật sự vượt xa mong đợi, đặc sắc vô cùng.
Bắc Giới vốn là nơi được kỳ vọng cao nhất lại có màn trình diễn kém cỏi, bị người ta bày trận dồn ép, đến giờ còn phải vất vả chạy trốn.
Hai giới Nam và Đông tưởng chừng chẳng liên quan lại bất ngờ hợp tác ngắn ngủi, không biết sẽ tạo ra kết quả gì sau đó.
Còn Tây Giới vốn thần bí và kiệm lời thì lại bứt phá vượt xa, tạm thời trở thành phe mạnh nhất trong sân đấu.
Liễu Thanh mở một sòng bạc trên đường phố, những ngày gần đây đến đêm cũng không đóng cửa.
Đêm nào cũng đèn đuốc sáng choang, náo nhiệt như ban ngày, tiếng nhạc ầm ĩ không ngừng.
Tỷ lệ cá cược trên các bàn vẫn luôn d.a. o động không ngừng, số tiền đặt cược ngày càng khổng lồ, nhìn mà giật mình.
Ngoài Chúng Thành, có vô số thế gia tu chân đang chú ý đến trận tỷ thí mười năm một lần này.
Tin tức mới nhất giống như tuyết rơi rải rác bay về các giới, tuy nhiên do tốc độ truyền tin trong Tu chân giới chậm chạp, ít nhiều vẫn bị lạc hậu.
Cuối cùng, sau thời gian dài ngóng trông, các đệ tử Kiếm Các cũng nhận được tin tức từ vùng ngoại vực.
"Bắc Giới áp đảo quần hùng, Đông Giới Kiếm Các xuất hiện hai vị tân tiểu tướng, người tuy nghèo chí lại không ngắn, khí thế như thanh trúc!"
"Khiếp sợ, tiếc nuối, bi ai! Mặt trời lặn nơi Đông Giới, thật đáng buồn vì đã suy yếu đến mức này!"
"Tin độc quyền: Theo lời một tiểu thương Ma giáo tiết lộ, Vân Nhàn của Kiếm Các từng phải ăn đặc sản… vỏ cây du da để no bụng. Chẳng lẽ các kiếm tu đều nghèo đến như thế…? Hai bàn tay trắng? Khiến người ta không thể không lo lắng về tình hình sống còn của Kiếm Các!"
Vân Lang: "…………"
Tiêu Vu: "…………"
"4000 lượng bạc ít lắm sao?"
Các trưởng lão Kiếm Các đồng loạt nhìn vào bản tin, không nhịn được lên tiếng:
"Chừng đó là đủ mua được một thanh kiếm mới rồi còn gì?"
Người đưa tin bị các ánh mắt đó nhìn chằm chằm, nuốt nước bọt rồi nhỏ giọng nói:
"Thời kỳ đặc biệt, ở nơi đó thứ gì cũng đắt đỏ. Nhưng đừng lo lắng, vỏ cây du da thật ra cũng khá ngon…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!