Chương 3: (Vô Đề)

Tin tức Tiểu Vân sư tỷ muốn tham gia Tứ Phương đại chiến chẳng khác nào một làn sóng cuốn phăng mọi yên tĩnh, trong một đêm đã lan khắp toàn tông. Chưa kịp thổi một ngụm trà, cả tông môn liền oanhmột tiếng… náo nhiệt tưng bừng như chợ phiên.

Bởi lẽ, từ trước tới nay, đám kiếm tu trong tông với mấy cái đại chiến kiểu này vốn không mấy hứng thú.

Nguyên nhân thì đơn giản lắm. Tuyệt đối không phải vì sợ c.h.é. m chém g.i.ế. c giết rồi bị thương đâu. Chẳng qua là… nếu trong trận chiến, trên người không mang cái mác "Tuyển thủ Đông Giới" thì chắc họ đã hồ hởi nhảy vào từ lâu rồi.

Bọn họ vốn dĩ chẳng rõ ngọn ngành, cũng không biết tình hình hiện tại ở Đông Giới thế nào, cứ ngỡ giống như mấy lần trước. Chỉ là diễn luyện, phong ba không nổi. Kiếm tu xưa nay quen sống cô độc, hai người luyện cũng được, một mình luyện cũng xong, đóng cửa ôm kiếm mà luyện có phải tốt hơn không?

Tham gia đại chiến chẳng những nhất cử nhất động đều bị người khác dòm ngó, còn mang đến vô số phiền toái. Dù là được hay mất cũng phải tính toán trước sau, nghĩ trước nghĩ sau, cái gì cũng phải dè chừng.

Mà như thế, với đám kiếm tu vốn quen tiêu d.a. o tự tại, thì chẳng khác gì… bị chó cắn một phát giữa lưng, vừa ngứa vừa tức mà lại không tiện gãi.

Không dễ chịu chút nào. Làm không nổi!

Huống hồ gì, dù Vân Nhàn có lười đến mấy thì nàng vẫn là nữ nhi duy nhất của chưởng môn, miễn cưỡng mà nói cũng coi như một kẻ "ăn chơi trác táng".

Chủ yếu là ăn chơi bằng cách tối tối chạy xuống nhà ăn xin thêm cơm, báo tiểu bếp nấu đùi gà, rút kiếm đuổi đại ngỗng quanh sân, mấy việc nhốn nháo chẳng ảnh hưởng gì đến đại cục. 

Xem bộ dạng của chưởng môn, có vẻ cũng không có gì kỳ vọng to lớn với đứa con gái duy nhất này, mà thật ra, có con đã khó, có con chịu sống sót càng khó hơn!

Nào ngờ, Tiểu Vân sư tỷ mà không động thì thôi, vừa động một cái là long trời lở đất!

Ban đầu, tin nàng tham gia đại chiến khiến mọi người nửa tin nửa ngờ, cho đến khi tới buổi đại hội tông môn diễn ra hàng tuần. Lục trưởng lão hiếm khi tìm được cơ hội thể hiện, lập tức đứng trên đài, mở màn một trận giáo huấn đượm hơi thở năm tháng:

"Đừng tưởng đây là chuyện nhỏ! Đây chính là chiến sinh tử đó! Đám trẻ các ngươi, đã từng chịu khổ bao giờ chưa? Nhớ năm đó ta luyện kiếm, từ nhà đến môn phái phải bò ba ngọn núi, đi mười dặm đường, mỗi ngày mòn một đôi giày rơm!"

Mọi người đều nhìn thấy Vân Nhàn đang đứng chễm chệ ở hàng đầu, còn tiện tay đánh một cái ngáp rõ to như muốn trật cả quai hàm. 

Nàng ngày nào cũng ngái ngủ như vậy, không rõ đêm đến là trộm gà hay mò chó, nhưng hôm nay dù có buồn ngủ đến mức gãy cả cổ, nàng vẫn cứng rắn trụ lại vị trí nổi bật nhất khiến Lục trưởng lão tức đến mức suýt bốc khói từ lỗ mũi.

"Lẽ nào… là thật?"

Cả đám lại quay đầu nhìn về phía chưởng môn Vân Lang — người đứng trên cao, tuyết rơi không động, áo bào trắng phấp phới, dáng vẻ phong khinh vân đạm, phong phạm cao nhân.

Chẳng lẽ… là chưởng môn sắp đặt? Cũng phải thôi, đường đường là một tông chủ, nhìn xa trông rộng, quyết định gì ắt cũng có đạo lý. Chỉ là đám đệ tử còn non, chưa hiểu được thâm ý mà thôi.

Vân Lang — chưởng môn đại nhân — khẽ ho một tiếng, trong lòng thầm lẩm bẩm:

"Không thể nào… chẳng lẽ là… thật sự tới rồi?"

Vân Nhàn chán đến phát mốc, vừa nhìn chòm râu bạc phất phơ của Lục trưởng lão, vừa tưởng tượng ông lúc còn trẻ vừa leo núi vừa đan giày rơm. Bất chợt, sau gáy bị ánh mắt như mũi kim b.ắ. n tới, nàng ngoái đầu nhìn thì ra là Kiều Linh San đang trừng nàng như muốn ăn tươi nuốt sống.

Không rõ oán thù sâu cạn thế nào.

Tốt thôi, đang buồn chán đây!

Vân Nhàn nhe răng cười với nàng một cái, không những không giận, còn làm mặt quỷ một trận, biểu cảm xấu bao nhiêu có bấy nhiêu.

Kiều Linh San: "……"

Dĩ nhiên, Vân Nhàn cũng không phải rảnh rỗi mà chẳng làm gì. Nhân lúc Trọng Trường Nghiêu chưa tới, nàng sai người đi điều tra một phen về gia thế hắn. Hôm qua, người nọ truyền thư bằng ngỗng bay (tinh thần tấu hài rất mạnh), quả nhiên đã có thu hoạch.

Trọng Trường Nghiêu xuất thân từ một gia tộc tu chân đang sa sút, là con út trong nhà, trên có hai tỷ tỷ. Tuy không phú quý gì, nhưng ăn no mặc ấm cũng không khó. Điều khiến hắn thực sự bước vào con đường tu tiên, là vị hôn thê từ nhỏ đã được đính ước cùng hắn. Cô nương kia vì cảm thấy khoảng cách giữa hai người quá lớn nên tìm tới tận nhà họ Trọng để… từ hôn.

Ơ?

Cốt truyện này… sao nghe quen thế nhỉ?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!