Dưới chân núi tối tăm, trong đội ngũ của Diệu Thủ Môn có người thấp thoáng đốt lên một chiếc đèn dầu nhỏ, ngọn lửa nhỏ như hạt đậu, khẽ lay động trong gió. Trên bãi đất trống bên cạnh xe ngựa, mọi người đều nín thở giữ im lặng, còn đám hộ vệ bên cạnh Tiết Linh Tú thì vô cùng nghiêm túc… quan sát hắn trị liệu cho con khỉ.
Lão Hầu Vương bị thương khá nặng. Đám yêu thú khi đánh nhau vốn không có khái niệm "dừng tay đúng lúc", toàn là liều mạng sống c.h.ế. t với nhau. Tiết Linh Tú cúi đầu quan sát, phát hiện kinh mạch nó đã vỡ nát, sắc mặt cũng trở nên nghiêm trọng.
Trong ánh sáng mờ lay động của ngọn đèn, hắn thế mà hiện lên vẻ tuấn tú khó gần, khiến người nhìn phải động lòng…
Nhưng mà… hắn đang chữa trị cho một con khỉ.
Khung cảnh vốn nên đầy khí chất cao nhân, giờ lại đột nhiên thêm vào một tầng… khó nói nên lời.
"…" Tiết Linh Tú thực sự không thể tin nổi bản thân mình đang làm gì.
Châm cứu đã cắm xong, hắn cảm thấy thể diện và danh tiếng của mình đang ngập tràn nguy cơ. Gân xanh trên thái dương giật giật.
Hắn nghiến răng gọi:
"Vân Nhàn! Ngươi lại đây giữ nó lại, còn cào cái gì mà cào!?"
Nghe vậy, Vân Nhàn lững thững đi tới, ngồi xổm xuống:
"Dù gì thì nó cũng là yêu thú, không hiểu tiếng người cũng là chuyện bình thường thôi mà."
Miệng thì nói nhẹ nhàng như vậy, nhưng "vèo" một tiếng, Khi Sương đã cắm phập xuống ngay bên cạnh mặt Lão Hầu Vương, sâu đến ba phân, chuôi kiếm còn khẽ rung động. Nhìn mà thấy ớn.
Lão Hầu Vương lập tức im re, không nhúc nhích, cũng ngoan ngoãn nghe lời.
Không thể không nói, châm pháp Trảm Tình của Tiết Linh Tú thật sự kỳ diệu. Ngay cả người ngoại đạo như Vân Nhàn, đến một quyển y thư còn chưa từng đọc cũng có thể nhìn ra sự cao minh.
Kim châm rõ ràng nhìn to như ngón tay, vậy mà khi đ.â. m vào thì nhẹ nhàng như cá lội nước, không chút cản trở.
Mũi kim vừa chạm vào da thịt, m.á. u đen lập tức tràn ra nhỏ giọt, lại thêm một kim nữa, vết thương dần trở lại màu đỏ tươi. Gần khu vực cắm châm, độc tố hàn băng cũng bị ép ra ngoài.
Nam Cung Tư Uyển
Chỉ là… nếu nói hắn đối với bệnh nhân thì thái độ dịu dàng như gió xuân, thì với "bệnh nhân khỉ" này lại hoàn toàn ngược lại. Gương mặt lạnh tanh, vừa châm vừa rút kim, rồi rịt thuốc băng bó. Tất cả đều không hề có chút quan tâm.
Lão Hầu Vương đau đến rên rỉ từng tiếng, cào Vân Nhàn thì không dám cào, suýt nữa lại lỡ tay cào rách ống quần của Trọng Trường Nghiêu.
Trọng Trường Nghiêu sắc mặt càng lúc càng khó coi, ôm kiếm đứng bên cạnh, cau mày nói:
"Tiết huynh, chẳng lẽ chúng ta thật sự muốn làm trò lố như vậy sao?"
"Trò lố cái gì?" Còn chưa kịp để Vân Nhàn lên tiếng, Kiều Linh San đã lập tức phản bác, cũng nhíu mày:
"Phương pháp của ngươi thì là đúng, còn phương pháp của nàng thì là lố bịch sao?"
Tuy trong lòng cô cũng thấy cách của Vân Nhàn có hơi kỳ cục thật, nhưng lời này từ người khác nói ra thì không được.
Trọng Trường Nghiêu tuy có lý lẽ riêng, nhưng không thể nói ra được. Chỉ đành miễn cưỡng đáp:
"Tại hạ không có ý đó…"
Theo như kế hoạch ban đầu của hắn, chỉ cần Vân Nhàn cùng những người khác dụ được Hầu Vương rời đi, hắn sẽ nhân lúc đàn khỉ mất đầu mà hành động và tung ra con át chủ bài chưa từng tiết lộ: một vị đại năng thần bí đang ở trong không gian tu luyện của hắn, người này sẽ ra tay trong tích tắc, trấn áp toàn bộ bầy yêu thú.
Sau đó hắn có thể thẳng tay lấy quả.
Nhưng điều kiện tiên quyết, là không được có ai khác ở hiện trường.
Con át chủ bài cuối cùng này, hắn tuyệt đối không thể để bất cứ ai biết đến kể cả Tức Mặc Xu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!