Người khác không biết, nhưng Kiều Linh San và Phong Diệp thì hiểu rõ tính khí ngựa chạy không thắng miệng của Vân Nhàn, hai người vội vây lại:
"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
"Không sao." Vân Nhàn thều thào: "… Chỉ là, đột nhiên nghĩ ra một cách."
Kiều Linh San nhíu mày thật chặt: "Cách gì? Cách gì vậy?"
"Yên tâm, đừng suy nghĩ nhiều." Vân Nhàn, thân tàn chí kiên, được đỡ về nghỉ ngơi bên cạnh, còn không quên trấn an Kiều Linh San: "Tuyệt đối rất âm hiểm."
Kiều Linh San: "……"
Nàng ta đột nhiên lại không muốn biết nữa.
Vì sự cố vừa rồi, Vân Nhàn nhường tiểu mã cho Phong Diệp, còn mình thì mềm nhũn nằm trong xe ngựa của Tiết Linh Tú.
Vẻ mặt vô cùng bình yên.
Lúc này đã là đêm khuya trong bí cảnh, đoàn người đang gấp rút tiến về dãy núi nơi Tuyết Hiêu Hầu chiếm đóng.
Dù là xe ngựa tạm thời, nhưng bên trong rất rộng rãi, đủ cho ba người ngồi thoải mái. Trong khoang còn phảng phất mùi hương nhàn nhạt. Không, dường như không phải mùi hương đốt, Vân Nhàn cẩn thận ngửi, mới nhận ra là mùi hương từ quần áo của Tiết Linh Tú thanh nhã, thấm sâu mà không tan.
Tu sĩ vốn đã không cần ăn uống gì, lại càng không dễ bị bẩn, huống hồ cả nhà Vân Nhàn đều là kiếm tu, mẫu thân Tiêu Vu càng không đời nào dùng loại đồ này. Vân Nhàn hít sâu một hơi, chỉ ngửi thấy mùi của tiền.
Người có tiền đúng là đáng sợ, chuyện gì cũng làm được.
"Tẩu hỏa nhập ma?" Tiết Linh Tú cách lớp khăn lụa nhẹ, dùng đầu ngón tay đặt lên cổ tay Vân Nhàn, hơi hơi ngước mắt, giọng nói mang vẻ khó lường: "Chỉ e không phải đâu."
Vân Nhàn đổi sang tư thế dễ chịu hơn, liếc nhìn chiếc khăn che mặt, cười hào sảng: "Tiết huynh không cần ngại chuyện nam nữ, bắt mạch trực tiếp là được."
Tiết Linh Tú: "Ta chỉ cảm thấy… không được sạch sẽ."
Vân Nhàn: "?"
Cô còn chưa đủ sạch sẽ à?! Lúc vào đây còn đặc biệt để Kiều Linh San rửa mặt với rửa tay đấy!!
Bất quá, tuy Tiết Linh Tú hay thích đ.â. m chọc và nói năng mỉa mai, nhưng với vai trò y tu thì lại rất đáng tin cậy. Không chỉ đáng tin, mà còn dường như trở thành một người khác khi cầm lấy bộ kim châm trị thương kia.
So với bình thường thì đúng là như khác nhau giữa gió xuân ấm áp và gió âm độc của nghĩa địa.
"Thất tinh suy yếu, trung mạch linh hư. Nếu rơi vào trạng thái này lúc chiến đấu, sẽ rất phiền phức." Tiết Linh Tú bắt mạch xong, ném chiếc khăn sang một bên, giọng ôn hòa: "Trước tiên hấp thu một ít linh lực. Nhớ kỹ, dùng một nửa mức độ bình thường là được, kinh mạch của ngươi vừa chịu kéo mạnh, hiện giờ không thể gánh thêm sức ép. Nào, duỗi tay."
Lời này là nói với Vân Nhàn. Nàng ngoan ngoãn duỗi tay phải ra.
Tay cô màu hơi tối hơn mặt một chút, lại còn thô ráp thấy rõ.
Tiết Linh Tú liếc một cái: "Cả hai tay luôn."
Vân Nhàn vì thế đưa hai tay lại gần nhau, sau đó nhìn thấy Tiết Linh Tú tùy tiện lấy từ nhẫn trữ vật ra một đống linh thạch thượng phẩm đủ màu sắc rồi đặt vào lòng bàn tay nàng. Hắn dùng giọng như đang dỗ trẻ con ăn kẹo, phẩy tay nói: "Đi đi."
"?" Vân Nhàn khựng lại một lúc: "Cho ta thật à?"
"Không thì sao?" Kim châm vừa thu lại, thái độ của Tiết Linh Tú lập tức không còn tốt lành gì, hắn cau mày đầy khó chịu, "Chẳng lẽ ở đây còn có ai khác?"
Vân Nhàn: "……"
Nàng siết chặt đống linh thạch trong tay, lần đầu tiên trong đời vì việc mình lợi dụng người khác mà cảm thấy chút ít hổ thẹn.
Thật ra thì, người có tiền… cũng không hẳn đều là người xấu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!