Chương 23: (Vô Đề)

Trọng Trường Nghiêu không ngờ nàng lại thẳng thừng phủ mặt như vậy, sắc mặt lập tức tối sầm, cố gắng nặn ra nụ cười:

"Vân cô nương, ta vẫn luôn muốn hỏi, rõ ràng giữa ta và ngươi chẳng có mâu thuẫn gì, vì sao…"

Vân Nhàn lúc này đang bị tay trái kéo từng chút từng chút về phía thân cây, cau mày đáp:

"Lời này là sao?"

"Ngay từ đầu ta đã nhận ra, cô nương hình như có địch ý với ta." Trọng Trường Nghiêu nói tiếp, giọng điệu mang chút bất lực:

"Có lẽ là ta suy nghĩ nhiều, nhưng tại hạ vẫn muốn biết, rốt cuộc ta đã đắc tội với giai nhân ở chỗ nào?"

Vân Nhàn: "……"

Tên này mà đóng vai nam chính trong thoại bản cũng không oan.

Nàng lúc ở bí cảnh sa mạc phải bò lăn lết lội nửa ngày, người dơ như con khỉ chui từ hố than ra. Dù giờ có được Tiết Linh Tú bắt chỉnh trang, so ra cũng đỡ hơn chút ít. Mà hắn vẫn có thể mặt không đổi sắc gọi nàng là "giai nhân"? Quả thật là ăn cơm mềm đến độ ngạnh đầu vào đá.

Trọng Trường Nghiêu trên khuôn mặt anh tuấn hiện rõ chút thất vọng, tiến thêm một bước:

"Vân cô nương?"

"Ngươi đúng là nghĩ quá nhiều rồi."

Hắn đã tự hạ thân phận đến vậy mà Vân Nhàn vẫn chẳng động lòng, chỉ thản nhiên nói:

"Đừng lại gần."

Không phải nàng chảnh hay cao cao tại thượng gì. Chẳng qua… nếu hắn còn tới gần nữa, nàng sợ bàn tay trái của mình không kiềm được mà cho hắn ăn một miệng đấm.

Trọng Trường Nghiêu bị bơ lần hai, mặt rốt cuộc cũng không nhịn được, thoáng trầm xuống, xoay người rời đi, vẻ mặt như thể gánh cả nỗi oan khuất của thiên hạ.

Tất nhiên, chuyện này cũng không thể trách hắn. Trong nguyên bản 《Nghịch Thiên: Quân Tử Bổn Vì Vương》, mọi nữ nhân từng lọt vào tầm mắt hắn, hoặc là mục tiêu công lược, hoặc là tiềm năng trở thành đối tượng công lược.

Hắn có nghĩ nát óc cũng không tưởng nổi Vân Nhàn đơn giản chỉ là thấy hắn ngứa mắt.

Khi bóng dáng hắn hoàn toàn biến mất sau thân cây, tay trái của Vân Nhàn mới chịu buông ra, trượt xuống khỏi thân cây.

Nàng nhìn bàn tay đỏ ửng không biết Thái Bình kiếm trong tay nàng ghét Trọng Trường Nghiêu đến mức nào, mà bàn tay đã chai sạn của nàng cũng bị nó cưỡng ép ma sát đến đỏ bừng.

"Tê…"

Nàng khẽ hít một hơi, rửa tay bằng linh thủy, nâng lên trước mắt:

"Rốt cuộc ngươi cũng chịu ló mặt rồi?"

Trong lòng bàn tay, một quả cầu nhão nhão, dính dính, tròn vo như mắt to trẻ sơ sinh, chuyển động nhẹ dưới da thịt, nhưng vẫn ngoan cố… không mở mắt.

Thứ này lớn lên đã thấy tà môn, mà tính tình cũng có chút phản nghịch.

Trước đó Vân Nhàn đã định tìm cơ hội nói chuyện đàng hoàng với nó. Bàn chuyện lý tưởng nhân sinh, thơ ca và phương xa, làm thế nào để trở thành một thanh danh kiếm chân chính, v.v… Nhưng không sao có cơ hội.

Thái Bình kiếm bản tính vốn trầm lặng, trừ lúc phun hạt táo thì phát ra chút âm thanh, còn lại hoàn toàn im lặng như chết, không rõ là vì lực lượng không đủ hay đơn thuần lười giao tiếp.

"Ngươi không nói thì ta nói trước vậy."

Vân Nhàn liếc quanh, xác nhận không có ai gần đó, liền hạ giọng:

"Lần đó ta truy đuổi Mị Yên Liễu, là ngươi cắt đứt tín hiệu cầu cứu của nàng, còn tự ý gọi Túc Trì đến đúng không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!