Vân Nhàn rời khỏi chính điện, lần này không dám mơ tưởng đến việc phi kiếm nữa, chỉ lặng lẽ trầm tư mà bước đi.
Trên Yên Vân đài, có mấy đệ tử đang luyện kiếm. Nhìn thấy nàng đi ngang qua, liền cười hỏi:
"Tiểu Vân sư tỷ, lại đi nhà ăn à?"
"……"
Vân Nhàn cảm thấy hình tượng của mình đang ngày càng sụp đổ không phanh, bị đủ loại lời đồn bóp méo đến không còn gì nữa.
"Giữa đêm rồi còn đi nhà ăn cái gì chứ? Ta sớm đã tích cốc rồi, không cần ăn nữa!"
Cả bọn đệ tử nghe vậy liền phá lên cười.
Dù gì cũng là con gái của chưởng môn, nên cho dù có thân thiện cởi mở đến đâu, giữa nàng và các đệ tử đồng lứa vẫn khó tránh khỏi có một khoảng cách. Nhưng Vân Nhàn thì lại rất khác, nàng thực sự rất hiền lành, điềm đạm, không hề có ý định can dự vào chuyện của tông môn.
Tất cả sự thông minh lanh lợi của nàng đều dùng vào việc… nghĩ cách trốn ra ngoài ăn vụng và ngủ gật trong lúc ngồi thiền. Cứ như một linh vật sống trong môn phái vậy.
Dù là thế, ai cũng nhận ra lời Vân Lang không hề sai: tư chất của nàng thực sự quá tốt.
Trong khi người ta "ba ngày đánh cá, hai ngày phơi lưới", còn các đệ tử ngoại môn khác vẫn đang cật lực vật lộn ở giai đoạn Trúc Cơ, thì nàng một cách mơ màng, không rõ từ khi nào đã đột phá tới Kim Đan.
Thành thật mà nói, kiểu người như vậy rất dễ bị ganh ghét. Nhưng các đệ tử cũng hiểu rằng con đường tu đạo dài đằng đẵng, chẳng ai dám chắc ai sẽ vượt qua ai về sau. Hơn nữa, còn có những thiên tài sinh ra đã là Hợp Thể kỳ, muốn ghét cũng chẳng làm gì được, chi bằng dành thời gian đó đi luyện kiếm còn hơn.
Tất nhiên, cũng không phải ai cũng nghĩ được như vậy.
Vân Nhàn còn chưa về tới cửa điện của mình, thì đã nghe thấy giọng Kiều Linh San the thé vang lên, vẻ mặt vô cùng không vui:
"Không phải các người nói Vân Nhàn vẫn đang bế quan à? Vừa rồi ta rõ ràng nghe thấy giọng nàng ta!"
Anh Lạc mặt không biến sắc, bình thản đáp kiểu "lợn c.h.ế. t không sợ nước sôi":
"Sư tỷ, chắc là tỷ nghe nhầm thôi."
"Nghe nhầm cái gì! Giọng của tỷ ấy, ta có hóa thành tro cũng nhận ra được!!"
Cô nàng này lại nổi điên rồi.
Kiều Linh San là con gái của Lục trưởng lão, gương mặt xinh đẹp tươi tắn, tư chất lẫn ngộ tính đều thuộc hạng thượng thừa, bản thân cũng rất chăm chỉ khổ luyện. Chỉ không hiểu sao lại luôn có một loại ám ảnh khó hiểu với Vân Nhàn, cứ suốt ngày muốn phân cao thấp với nàng cho bằng được.
Vân Nhàn thì lười đến mức nhúc nhích cũng chẳng muốn, lại còn phải bỏ công ra tỉ thí với cô nàng đó?
Không đời nào.
Mỗi lần như vậy, nàng đều tìm đại cớ nào đó để né tránh, lần nào cũng thành công, nhưng vài tháng sau Kiều Linh San lại tiếp tục mò tới.
Anh Lạc đang định giả vờ lên cơn đau tai thì ánh mắt sáng lên:
"Vân Nhàn về rồi!"
Vân Nhàn thả thanh kiếm xuống, uể oải vươn vai, nghiêng đầu, biết thừa mà vẫn cố tình hỏi:
"Kiều sư muội, tìm ta có việc gì vậy?"
Thanh kiếm của nàng cũng giống y bản thân: tùy tiện, đơn giản. Chuôi kiếm màu hắc kim, là thanh kiếm mẫu thân nàng — Tiêu Vu tặng từ khi nàng mười tuổi. Dù bây giờ nó đã hơi nhỏ, nàng vẫn dùng tới, cũng là rất trân trọng rồi.
Kiều Linh San thấy hai người còn không thèm lừa mình lấy một chút, giận đến mức suýt bốc khói mũi:
"Kiếm đồng của sư tỷ dám nói dối gạt ta, tỷ không biết dạy dỗ một trận à?!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!