Trong gần mười tám năm sống trong ma đạo, Tức Mặc Xu lần đầu tiên cảm nhận được một cảm giác kỳ lạ như thế này.
Tựa như có ai đó siết chặt lấy tim nàng, hơi thở bất giác trở nên dồn dập, gương mặt cũng nóng bừng lên. Cảm giác lạ lẫm này thật sự khiến nàng vừa bối rối vừa khó hiểu, lại vừa không thể khống chế. Nàng hoàn toàn không rõ rốt cuộc là vì cái gì.
Là bởi vì… nhìn thấy người kia sao?
Tức Mặc Xu khẽ nghiêng đầu, đôi mắt đẹp nhìn xuống người đang đứng bên dưới, một nam tử nhã nhặn, dáng vẻ đúng chuẩn quân tử, khí chất như gió xuân. Trong lòng nàng thoáng dâng lên một chút rung động mơ hồ. Nhưng chưa kịp nghĩ sâu, ánh mắt nàng đã dừng lại ở thanh kiếm đeo bên hông hắn.
Hử? Kiếm tu à? Lại là một tên kiếm tu?
Nét mặt nàng ngay lập tức hiện lên vẻ chán ghét, lông mày khẽ nhíu lại đầy phản cảm.
A, kiếm tu. Bình thường chẳng thấy bóng dáng đâu, nhưng một khi xuất hiện được một người thì y như rằng sẽ kéo theo cả một lũ!
Trọng Trường Nghiêu hơi ngẩng đầu, nhìn thiếu nữ tuyệt sắc đang lơ lửng giữa không trung.
Đó chính là Tức Mặc Xu người sau này sẽ trở thành đạo lữ của hắn, là người cùng hắn bước lên con đường đỉnh cao, và cũng là thê tử duy nhất của hắn.
Lúc mới xem thoại bản, hắn thật ra không quá hài lòng với vị đạo lữ tương lai này. Dù nàng nhiệt tình như lửa, nhưng rõ ràng mang theo bản chất ma đạo khó bỏ: tính tình nóng nảy, bá đạo, hay ghen và mơ mộng những điều không thực tế. Nhưng bây giờ, khi tận mắt nhìn thấy người thật, hắn lại có thể hiểu được phần nào lý do.
Một nữ tử rực rỡ thế này, có chút tính khí cũng là điều dễ hiểu.
Sự xuất hiện đột ngột của đám người Ma giáo khiến cục diện vốn đã căng thẳng nay càng thêm hỗn loạn. Con ngưu yêu dưới thân Tức Mặc Xu biến trở lại hình người, như một ngọn núi thép chắn bên cạnh Thánh nữ, nhìn qua vô cùng vững chãi.
Xem ra, dù ngoài miệng chê bai, Tức Mặc Xu vẫn đối xử không tệ với hắn. Bởi vì rõ ràng Thánh nữ vẫn đang toát ra sát khí ngút trời, thế mà hắn vẫn còn rảnh rỗi dùng mũi để chào hỏi Vân Nhàn một cách thân thiện.
Vân Nhàn đảo mắt nhìn quanh. Lẽ ra Mị Yên Liễu phải đang đi sau nàng, vậy mà giờ lại chẳng thấy đâu, không rõ vì sao biến mất.
Phong Diệp đứng yên một chỗ, bị nhiều thế lực bao vây xung quanh, đầu óc đã bắt đầu quay cuồng.
Tình hình hiện tại có thể tóm gọn như sau:
Bắc Giới đã có mặt đầy đủ hai đại môn phái.
Đao Tông rõ ràng nhằm vào Vân Nhàn, muốn giành lại thứ mà họ cho là của mình.
Đoán Thể Môn lại không muốn hợp tác, thậm chí còn có ý đối đầu ngấm ngầm với Đao Tông.
Nam Giới thì có Tiết Linh Tú và Trọng Trường Nghiêu dường như đứng về phía Vân Nhàn, nhưng chưa hẳn là thật lòng giúp đỡ, phần lớn là để kiềm chế Đao Tông.
Ma giáo… nhìn qua thì chẳng mấy hứng thú với cầm m.á. u thảo, có vẻ đến chỉ để trả thù riêng hoặc đơn giản là ghét Vân Nhàn nên tiện tay gây sự.
Nam Cung Tư Uyển
Hai bên kình địch lẫn nhau, thực lực ngang ngửa, mục tiêu không giống nhau, ai cũng dè chừng lẫn nhau. Trong nhất thời, không ai dám khinh suất ra tay trước.
Nhưng có thể thấy rõ, ba kẻ đến từ Đông Giới, vốn bị xem như tai họa, rất có thể lại là nhóm "dễ ăn hiếp" nhất ở đây. Dù chưa thấy Vân Nhàn thật sự động thủ, nhưng nàng đã là Kim Đan tầng sáu, tu vi thậm chí còn cao hơn con ngưu yêu kia một chút.
Kiều Linh San cảm thấy mấy ngày đến đây đúng là sóng gió liên miên, nhưng hiện tại tâm lý đã vững vàng hơn nhiều. Nàng nhỏ giọng hỏi:
"Vân Nhàn, giờ chúng ta cứ đứng yên nhìn vậy sao?"
Vân Nhàn đáp thản nhiên:
"Muội còn có thể ngồi xuống mà xem."
Kiều Linh San: "???"
Quả nhiên, chưa kịp bày xong sân khấu thì đã có người diễn quá sâu. Liễu Thế là người đầu tiên mở miệng, vẻ mặt tức giận:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!