Lúc này, nhóm người của Vân Nhàn đang ra sức hô gọi.
Nói chính xác thì, chỉ có mình Phong Diệp là đang lớn tiếng hô hào. Vừa thi pháp để truyền giọng nói của mình đi xa hơn, hắn vừa bực bội than thở:
"Không ngờ tu luyện công pháp bao nhiêu năm, cuối cùng lại dùng vào chuyện thế này…"
Vân Nhàn ngồi trước một quán nhỏ dựng tạm bằng vải, chân bắt chéo đầy ung dung. Nghe vậy, nàng không khỏi tò mò hỏi:
"Không phải nói Cầm Phường các ngươi cũng có pháp môn tấn công tâm trí sao? Sao ngươi không học?"
"Ta có học, nhưng mà…" Phong Diệp ngập ngừng: "Không được giỏi lắm."
Rảnh rỗi cũng là rảnh rỗi, Vân Nhàn tùy ý nói:
"Không có gì làm, biểu diễn thử xem nào."
Phong Diệp ngượng ngùng lấy cây cổ cầm ra, sau một hồi thao tác hùng hục như hổ vồ mồi, từ dây đàn b.ắ. n ra một luồng kình khí nhàn nhạt, thành công đánh rơi… một chiếc lá ở đằng xa.
Chỉ một chiếc, không hơn.
"……"
Vân Nhàn lôi từ nhẫn trữ vật ra một quả táo, vừa gặm vừa nói:
"Lại đây giúp ta gọt táo."
Phong Diệp như bị sét đánh, uất ức nói:
"Vân Nhàn! Sao ngươi có thể như thế!"
"Đừng làm ồn!"
Kiều Linh San ở bên kia đang bày thảo dược cầm m.á. u ra đếm, bực mình vì hắn quá náo loạn, mắng luôn:
"Thời đại này loa phát thanh còn hữu dụng hơn ngươi gọt táo!"
Cùng Vân Nhàn thì còn cãi nhau vài câu cho vui, chứ với Kiều Linh San thì không dám, hắn sợ bị đánh. Phong Diệp đành phải ấm ức tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ vĩ đại của mình: quảng cáo sản phẩm.
Thực ra hắn cũng không ồn ào lắm, chủ yếu là Kiều Linh San trong lòng đã rối bời như tơ vò, nghe cái gì cũng thấy chướng tai.
Đúng như Liễu Thế từng nói, lúc vừa tìm được thảo dược cầm máu, Kiều Linh San cũng từng vui mừng lắm. Nhưng niềm vui ấy chẳng kéo dài bao lâu. Vì ngay sau đó là lo lắng ập tới.
Có câu: Hoài bích chi tội, có của quý trên người là có tội. Bọn họ mang theo cả đống dược thảo trong bí cảnh, chẳng khác nào một đứa trẻ con ôm cả bọc vàng đi giữa chợ lớn.
Vấn đề gần trước mắt là: với tính cách nhỏ mọn, thù dai như Liễu Thế, thù mới hận cũ cộng dồn lại, hắn liệu có dễ dàng bỏ qua?
Kiều Linh San đặt mình vào vị trí của hắn mà nghĩ, rồi rùng mình: nếu là mình, chắc đã nhào ra g.i.ế. c Vân Nhàn từ sớm.
… Thật sự, thật sự, rất phiền toái!
Nhưng đúng như dự đoán, à không, là ngoài dự đoán Vân Nhàn lúc nào cũng đi ngược lại lẽ thường.
"Dùng thảo dược cầm m.á. u đổi lấy điểm số…" Kiều Linh San càng nghĩ càng thấy kỳ lạ:
"Nếu là ta, ta chắc chắn cũng sẽ đổi. Nhưng hiện giờ bọn chúng hoàn toàn có thể bị cướp luôn đó?"
Điểm số thì có thể tích lại sau, nhưng thảo dược cầm m.á. u cực kỳ khó kiếm, theo đặc tính sinh trưởng đặc biệt của nó, người tìm được thường là y tu. Mà đã là y tu, có bao giờ chê dược thảo quá nhiều? Không chỉ y tu, người thường cũng chẳng ai đem thảo dược quý như thế này bày ra để đổi lấy điểm bởi nó quá hiếm.
Vân Nhàn vừa gặm táo vừa đáp, giọng lơ mơ vì miệng đầy đồ ăn:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!