Chiến trường hỗn loạn, khói lửa mịt mù, người ngã ngựa đổ, cảnh tượng thảm khốc đến mức không nỡ nhìn.
Không ai hiểu nổi Vân Nhàn rốt cuộc ăn gì mà chạy nhanh thế, để lại Kiều Linh San phía sau phải dốc hết sức bình sinh mới bám kịp. Khi quay đầu lại, dù đã cách khá xa, nàng vẫn có thể lờ mờ thấy hình bóng khổng lồ, đáng sợ của Băng Ảnh Cự Tích khiến nàng nghẹt thở trong giây lát.
"Vân Nhàn! Tiếp theo phải làm gì đây?!" Kiều Linh San hét lên hoảng hốt.
Phía sau, Liễu Thế bất ngờ không kịp phản ứng, va chạm trực diện với Cự Tích. Một đòn khiến n.g.ự. c hắn tê rần như bị xé toạc, sắc mặt đầy kinh ngạc.
Con hung thú này cường hãn hơn trong tưởng tượng gấp mấy lần!
"Muội —— nói —— cái gì ——?" Vân Nhàn vừa chạy vừa hét lại:
"Gió lớn quá —— ta nghe không rõ ——!"
"Ai khiến ngươi chạy nhanh như vậy chứ?!" – Kiều Linh San vừa chạy vừa thở hồng hộc, bất lực hét lên:
"Ta hỏi —— tiếp theo —— chúng ta phải làm gì ——?!"
Trước đó, Vân Nhàn nói nàng đã chuẩn bị một kế hoạch cực kỳ tinh vi, lúc hành động chỉ cần nhìn sắc mặt nàng mà làm theo, tin tưởng là được. Kiều Linh San thật ra chẳng tin mấy, nhưng dẫu sao Vân Nhàn là người dẫn đầu, cũng đành miễn cưỡng nghe theo chỉ huy.
Phía sau, con Cự Tích khổng lồ bị một đám "sâu kiến" chọc giận, trong chớp mắt gào thét đuổi theo. Tuy tốc độ không quá nhanh, nhưng mỗi bước đi là một trận cuồng phong m.á. u tanh, mặt trời cũng như bị che khuất. Máu xanh từ bụng nó không ngừng phun ra, khí thế ép người đến nghẹt thở.
Liễu Lâm Song – người yếu nhất nhóm – bị tụt lại phía sau, mặt trắng bệch. Những đệ tử Đao Tông còn lại vốn định dùng hắn làm mồi nhử, giờ lo chạy thoát thân còn không xong, ai còn dư sức quay lại cứu người?
Cự Tích càng lúc càng gần, hơi thở tanh hôi phả sát sau gáy, đầu lưỡi phân nhánh vươn ra chuẩn bị phun độc. Đúng lúc đó, tai Vân Nhàn như bật sáng, cô ra hiệu:
"Chính —— là —— bây giờ ——!"
Giữa cơn hỗn loạn, cánh tay trái nàng lóe lên ánh sáng đỏ rực. Thanh kiếm Thái Bình trong vỏ như cũng hưng phấn theo, nhưng bị nàng ấn ngón tay ngăn lại, rồi nghiêm nghị quát khẽ:
"Kiếm tới!"
Thanh Khi Sương do Túc Trì tặng, tuy chưa hoàn toàn dung hợp với nàng, nhưng lúc này cũng tạm đủ dùng. Theo tiếng quát, kiếm lập tức hiện hình, sắc lạnh như sương. Vân Nhàn dồn toàn bộ linh lực, xoay người, ngự kiếm lao ngược về phía sau.
Cảnh tượng khiến ai nấy sững sờ.
Giữa lúc ai cũng liều mạng chạy trốn, lại có người dám quay đầu trở lại?!
Liễu Thế lướt ngang qua nàng, chẳng cản lại, chỉ cười khẩy:
"Ngươi định tranh nguyên đan? Thật nực cười! Tưởng mình mạnh đến thế sao?"
Từ đầu, hắn đã nhìn ra ý đồ của Vân Nhàn, nhưng chẳng buồn ngăn cản. Trong mắt hắn, muốn cướp đồ dưới tay mình, dễ vậy sao?
Nhưng Vân Nhàn hờ hững đáp:
"Không nói chuyện với ngươi. Bớt ra vẻ đi."
Liễu Thế bị chọc trúng điểm yếu, tức giận quát:
"Vân Nhàn, ngươi ——!"
Hắn càng giận, Vân Nhàn càng vui.
Liễu Thế hừ lạnh, chẳng buồn quay đầu lại mà tiếp tục bỏ đi.
Phía sau, Kiều Linh San bám sát, tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Nàng chăm chăm nhìn theo bóng dáng Vân Nhàn, hô hấp rối loạn, rốt cuộc chiến thuật tinh vi tuyệt luân kia là gì? Chẳng lẽ thật sự có thể g.i.ế. c được Cự Tích? Không… không thể nào.
Tuy chưa từng thấy Vân Nhàn toàn lực rút kiếm, nhưng sự chênh lệch tu vi quá rõ, làm sao đánh thắng?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!