Trọng Trường Nghiêu đón nhận vô số ánh mắt đổ dồn về phía mình, trong lòng cuồn cuộn cảm xúc, có rất nhiều điều muốn nói.
Cuối cùng, hắn vẫn đã đến được nơi này.
Lúc trước, hắn từng đứng rất lâu trong "đao kiếm chi cảnh" ở Kiếm Các, rõ ràng là đã cố nén xấu hổ, làm theo lời tiền bối chỉ dạy, thật sự cũng đã gặp được Thái Bình Kiếm. Nhưng chẳng hiểu vì sao, Thái Bình Kiếm sống c.h.ế. t không chịu lại gần hắn nửa tấc, cuối cùng thậm chí còn chạy mất.
Hắn vất vả lắm mới qua được cửa đó, vậy mà lại "nhà dột gặp mưa" đúng lúc ấy đụng phải luồng gió trận từ bí cảnh. Không có uy lực của Thái Bình Kiếm hộ thân, hắn chỉ có thể cắn răng chống đỡ, kết quả bị thương không nhẹ, phải về tông môn nằm dưỡng mấy ngày mới hồi phục.
Những ngày nằm liệt trên giường đó, hắn thậm chí đã bắt đầu hoài nghi.
Rốt cuộc mấy lời trong thoại bản kia là thật hay giả?
Liệu mình thật sự có thể "thành thần" được không?
Nhưng rất nhanh sau đó, một nhánh họ hàng xa xôi vốn đã hơn mười năm không liên lạc, lại đột nhiên gửi tin tới, ngỏ ý muốn giới thiệu hắn làm quen với Tiết Linh Tú.
Môn họ hàng đó từ lâu đã gần như cắt đứt, vậy mà giờ lại chủ động chìa tay ra đúng vào lúc mấu chốt này, hiển nhiên là có sắp đặt. Trọng Trường Nghiêu hiểu rõ, cũng không để gia tộc thêm một lần thất vọng. Hắn thành công thuyết phục được Tiết Linh Tú cùng mình đi trước đến Tứ Phương Đại Chiến.
Lần này, không có ai cản đường hắn nữa.
Đại đạo thênh thang, mọi sự thuận lợi một cách kỳ lạ.
Trọng Trường Nghiêu cảm nhận được ánh mắt rực lửa của Mị Ma từ xa truyền tới, chỉ nhẹ nhàng mỉm cười. Tất cả đều nằm trong sự tính toán đã được sắp đặt từ trước, tâm trí hắn lúc này lại quay về với trạng thái tĩnh lặng.
…Ngoại trừ việc hắn đại diện cho thế lực đã đổi từ Đông Giới sang Nam Giới, thì mọi thứ khác, dường như chẳng có gì khác biệt.
Cho đến khi hắn liếc nhìn sang bên phải bắt gặp ba người quen thuộc: Vân Nhàn và hai người đồng hành.
Vân Nhàn đang mỉm cười thân thiện với hắn, thậm chí còn vẫy tay từ xa. Nhưng không hiểu vì sao, bên cạnh nàng, Kiều Linh San lại mang vẻ mặt thương hại không rõ nguyên nhân. Cuối cùng là Phong Diệp, người nhìn hắn với nét mặt đầy hoang mang, như đang hỏi:
"Hắn là ai?"
Trọng Trường Nghiêu sững người trong giây lát, suýt nữa không giữ nổi phong độ. Nhưng rất nhanh sau đó, hắn đã khôi phục lại vẻ bình thản, tiếp tục nở nụ cười ôn hòa, nho nhã như mọi khi.
"Hắn là ai?"
Hiện tại có lẽ không quan trọng. Nhưng rất nhanh thôi, toàn bộ thành trì này sẽ biết tên của hắn.
"Trọng Trường Nghiêu," phía trước, Tiết Linh Tú không kiên nhẫn lắm mà phe phẩy quạt xếp,
"Ngươi đang nhìn cái gì vậy?"
"Không có gì. Chỉ là ánh mắt không kiềm được bị xe ngựa của Tiết huynh hấp dẫn."
Trọng Trường Nghiêu hồi thần lại, bất đắc dĩ mỉm cười:
"Đỉnh xe làm bằng giác thủy lộc ngàn năm, thật quá xa xỉ, đúng là hiếm thấy trong thiên hạ."
Lời này quả thực rất biết nói, khiến Tiết Linh Tú lập tức cảm thấy hưởng thụ. Nhưng hắn vẫn làm bộ như chẳng thèm để tâm, chỉ thản nhiên đáp:
"Cũng chỉ là tạm được thôi."
"…"
Tên này đúng là…
Phong Diệp vẫn chưa hiểu gì, bực bội hỏi:
"Hắn là ai vậy? Cũng đeo kiếm, chắc là kiếm tu. Tại sao không xuống núi chung với các ngươi?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!