Chương 12: (Vô Đề)

12

Mị Ma cắm đầu chạy như điên, sau lưng loáng thoáng truyền đến tiếng quát:

"Đứng lại! Đừng chạy!"

Nàng lập tức trợn trắng mắt, quay đầu lại mắng lớn:

"Đừng có nói mấy lời vô nghĩa nữa được không?! Ngươi bảo đứng lại là ta đứng lại chắc? Ngươi tưởng ta có vấn đề thần kinh à?!"

Mỗi ngày đều nghe cái kiểu hét "đứng lại!" này, có ai thật sự… đứng lại bao giờ chưa?!

Mị Ma thở hồng hộc, nhưng trong lòng lại bắt đầu đắc ý, nhìn chấm đen phía sau càng lúc càng nhỏ, nàng thầm nghĩ:

"Chạy nhanh tới tìm Thánh Nữ, nói rằng chuyện này… ta thật sự không làm được! Sau đó đổ vấy hết cho người khác vừa hợp lý, vừa tránh việc!"

Ngay lúc đang tính kế trong bụng, một giọng nữ bình tĩnh vang lên ngay bên cạnh:

"Ngươi là Mị Yên Liễu?"

Mị Yên Liễu sợ đến lảo đảo khựng bước một chút, sau đó quay phắt đầu lại:

"Ngươi… sao ngươi lại ở đây?!"

Người đeo mặt nạ đầu trâu, thoạt nhìn bình thường chẳng có gì đặc biệt, lúc này đang bình tĩnh nhìn chằm chằm vào Mị Yên Liễu. Trong ánh mắt lóe lên ánh sáng quỷ dị, chân không ngừng chuyển động, vẫn bám sát không rời:

"Ta ngay từ đầu đã ở đây rồi."

Bị đánh lừa!

Mị Yên Liễu giật mình, suýt bị bàn tay trắng trẻo kia bất ngờ chộp được, mồ hôi lạnh tuôn như suối. Nếu mà để tiểu nha đầu này bắt được thật, danh tiếng của nàng chắc chắn sẽ mất sạch!

"Sao ngươi lại nhanh như vậy?!" nàng thốt lên.

"Tập luyện từ nhỏ." Vân Nhàn đáp lại tỉnh queo.

Hai người cứ một hỏi một đáp, miệng còn rảnh mà đối thoại khi vẫn đuổi bắt như điên:

"Tên kia té thảm vậy, ngươi chắc không cần quay lại xem?"

"Ta đang đuổi theo ngươi."

"Tin ta đi, tiếp tục truy nữa ngươi chẳng được gì đâu."

"Không thử sao biết được?"

Cứng đầu hết thuốc chữa. Rõ ràng nhanh như thế mà còn dây dưa mãi, Mị Yên Liễu không muốn tiếp tục đôi co nữa, nhanh tay móc ra một viên cầu phức tạp, vừa vận linh lực, quả cầu lập tức phát nổ. Một làn khói nhẹ mang theo ký hiệu của Ma giáo bay lên như diều gặp gió.

Nhưng…

Vân Nhàn chỉ nhúc nhích tay trái một chút. Linh lực nhanh đến nỗi mắt thường không thể nhìn thấy liền bị kiếm khí chặn lại chính xác, trên trời bỗng nhiên thay vào đó là một mảnh kiếm nhỏ bằng móng tay, không vỏ, tỏa ra khí lạnh sắc bén.

"Cái quái gì?! Ngươi mà cũng chặn được cái này?!" Mị Yên Liễu thật sự chấn động.

Vân Nhàn cũng hơi ngạc nhiên, liếc nhìn tay trái của mình rồi điềm nhiên nói:

"Đúng. Sợ chưa?"

Nam Cung Tư Uyển

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!