Dưới màn đàm phán dai như đỉa đói của Vân Nhàn, cuối cùng chưởng quầy cũng chịu khuất phục, cắn răng chốt giá 1.000 lượng.
Theo thỏa thuận:
Trước tiên tạm ứng 750 lượng
Nếu có thể bắt được Mị Ma và báo cáo kết quả rõ ràng, thì sẽ thanh toán 250 lượng còn lại
Mà lúc hai người rời đi, nhìn sắc mặt chưởng quầy đen như đáy nồi, chắc chắn con số kia cũng là có ẩn tình đau lòng khó nói.
Vân Nhàn và Kiều Linh San mang theo 750 lượng bạc trở về phủ, lòng phơi phới như vừa nhặt được kho báu.
Về đến nơi, chỉ thấy Phong Diệp vẫn còn ngủ say như chết, chẳng khác nào bị trúng mê dược.
Hắn đúng là người có tâm lý siêu cấp vững vàng:
Hôm qua vừa mới đến, còn than vãn chê nơi này bẩn không chịu nổi, không thèm bước chân ra ngoài nửa bước.
Thế mà hôm nay, lại đang nằm co ro trên ghế dài đầy bụi, ôm đàn ngủ say đến mức gió mưa cuồng loạn, chỉ thiếu mỗi chuyện… chảy nước miếng ra gối.
Trong nhà chỉ có hai gian phòng nhỏ. Kiều Linh San nhất quyết không chịu ngủ chung giường với Vân Nhàn, vì thế… chỉ có thể ủy khuất Phong Diệp bị đẩy ra ghế dài.
Vân Nhàn chẳng có tí xíu thương tiếc nào, bước tới xách cổ áo hắn dựng dậy, miệng quát như sấm nổ bên tai:
"Dậy mau!"
Phong Diệp giật mình bật dậy như bị quỷ ám:
"Cái gì gì gì?!"
"Bọn ta vừa nhận một nhiệm vụ treo giải thưởng." Vân Nhàn nói thẳng vào vấn đề. "Có thể lát nữa sẽ cần đến ngươi."
"Treo giải thưởng á?" Phong Diệp vẫn còn mơ màng. "Chẳng phải chúng ta đâu có thiếu tiền? Có chuyện gì mà cần tới tiền?"
…
Nhìn cái bộ mặt mơ hồ của hắn, ai mà không muốn đấm?!
Phải biết, trong bí cảnh, thứ quý nhất là linh thạch, không phải vàng bạc gì. Linh thạch hấp thu linh khí trời đất, giúp tu luyện tăng tốc, còn vàng bạc? Ở trong bí cảnh chỉ là… sắt vụn ve chai!
Tuy nhiên, người ta vẫn dùng vàng bạc đổi linh thạch vì linh thạch cực kỳ quý hiếm, nhất là loại linh khí tinh thuần, dù có tiền cũng chưa chắc mua được. Nhưng khổ nỗi bây giờ họ đến tiền cũng chẳng có. Đừng nói linh thạch, đến mua cơm còn phải ngó ví trước!
Phong Diệp đúng là đi chơi chứ không phải đi hành sự, toàn bộ tài sản trên người có vỏn vẹn… 500 lượng.
Kiều Linh San trước kia chưa từng nghĩ sẽ có ngày vì thiếu tiền mà đau đầu, giờ cũng phải bắt đầu tính toán chi ly. Phải mua Tích Cốc Đan, dược liệu, phí bảo dưỡng kiếm cho đại chiến, còn phải thuê chú kiếm sư tế phùng ma nhận…
Tính tới tính lui, nhiệm vụ bắt Mị Ma được trả 1.000 lượng cũng chẳng đủ. Nếu muốn vừa đủ dùng, ít nhất phải có thêm 1.000 lượng nữa, mới dám mơ sống sót bước vào bí cảnh.
Quả thật nghèo đến phát điên.
Nhất là cái đám chú kiếm sư, c.h.é. m giá như bổ củi. Khó trách kiếm tu bây giờ đua nhau chuyển nghề, vì nghề này đúng là nuôi không nổi!
⸻
Lúc này, tay trái của Vân Nhàn lại đau âm ỉ, nhức buốt lan tỏa khiến cô cau mày, nhưng vẫn im lặng chịu đựng. Đợi cơn đau lắng xuống, cô chỉ lạnh lùng phun ra hai chữ:
"Đi. Tới Liễu Thanh phố xem thử."
⸻
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!