Nội các thoáng chốc lặng như tờ, không khí y như bị ai đó đột ngột bóp nghẹt trong một cái chớp mắt.
Bị ánh mắt lạnh tanh như rắn độc của Liễu Thế nhìn chằm chằm, người bình thường chắc chắn đã cúi đầu né tránh từ lâu rồi, huống gì đối diện hắn lúc này chỉ là một cô gái trẻ mảnh khảnh.
Dù đang đeo mặt nạ đầu trâu, che khuất gần hết khuôn mặt, nhưng nhìn phần da trắng mịn nơi cằm và tai, ai cũng đoán ra cô gái này còn rất trẻ, có lẽ chỉ khoảng hai mươi, thậm chí chưa đến. Một "đóa hoa năm thứ hai" đúng chuẩn thanh xuân.
Liễu Thế liếc nhìn lại tấm hoàng bảng "khó hiểu hết sức" trong tay nàng, không nhịn được phì cười, tiện tay vứt nó đi, tiếng cười thì lại không mấy thân thiện.
Hắn nheo mắt, giọng nói mang theo một tầng âm trầm nguy hiểm:
"Ngươi đang… giỡn mặt ta đấy à?"
"Huyền Bảo Các vốn là nơi tiếp nhận nhiệm vụ," thiếu nữ kia nhàn nhạt mở lời, giọng điệu bình tĩnh như đang bàn chuyện ăn tối:
"Ta bắt Mị Ma thì liên quan gì đến Liễu đại hiệp ngươi?"
Hai người nói chuyện cứ như đang tán gẫu chuyện nhà, vậy mà không khí quanh họ lại căng như dây đàn, từng hơi thở cũng như mang theo sát khí mơ hồ.
Giữa một mảnh yên lặng đến quỷ dị, Liễu Thế chăm chăm nhìn vào đôi mắt đen thăm thẳm sau lớp mặt nạ đầu trâu kia. Hắn đang định giơ tay, thì bên tai vang lên truyền âm nhập mật. Vẫn là lão giả áo đen phía sau, nhưng lần này giọng đã không còn bình thản như trước, mà mang theo vẻ khẩn trương:
"Thiếu tông chủ, chúng ta phải rời đi ngay!"
Ngay từ lúc Liễu Thế khiêu khích mọi người, lão đã muốn can ngăn rồi. Dù ông ta có là tu sĩ Hợp Thể kỳ, chẳng lẽ trong Chúng Thành này không có cao thủ? Mảnh đất này ẩn tàng không biết bao nhiêu kỳ nhân dị sĩ, chẳng lẽ ông ta có thể một mình bao che tên thiếu chủ này mà đi ngang khắp thiên hạ?
Mà quan trọng hơn là thiếu nữ kia…
Ánh mắt già nua rơi xuống cánh tay trái của nàng. Rõ ràng tu vi chỉ mới Kim Đan tầng năm, chẳng có gì đáng nói, nhưng ngay tại cánh tay trái ấy, lại ẩn ẩn tỏa ra một loại khí tức mơ hồ khiến chính ông ta cũng thấy rùng mình.
Chắc chắn có điều ẩn giấu.
Liễu Thế tuy kiêu ngạo hung hăng, nhưng cũng không phải đồ ngốc. Hắn nhanh chóng nhận ra được dụng ý của vị trưởng lão hộ tống, sắc mặt biến ảo vài lần, cuối cùng vẫn nhịn xuống, không ra tay trong địa phận Huyền Bảo Các.
Trước khi đi, hắn còn quay đầu, cười nhạt:
"Ngươi đeo mặt nạ giả dạng, là đệ tử môn phái nào? Hay thôi, mặc kệ là ai—"
"Đại chiến sắp đến, nhớ trốn cho kỹ một chút. Nếu không may để ta gặp lại…"
"Ta vốn không thương hoa tiếc ngọc đâu, tự cầu phúc đi."
Dứt lời, đoàn người như lúc đến, khí thế cuồn cuộn mà rời đi, cuốn theo một trận gió lạnh thốc thẳng vào lòng người.
Kiều Linh San suýt nữa nín thở tới nghẹt, lúc này mới dám thở phào, cả khuôn mặt đỏ rực như lửa. Vân Nhàn bình thản nhấc góc mặt nạ đầu trâu lên, lướt mắt qua nàng:
"Hít thở đi, đừng có gấp thế."
"Ta không vội, là tỷ gấp ấy chứ!" Kiều Linh San nhỏ giọng gắt.
Từ nhỏ nàng lớn lên trong tông môn, dù miệng hô đánh hô g.i.ế. c suốt ngày, nhưng thực sự bị vây trong sát khí như vừa rồi thì vẫn là lần đầu tiên, suýt nữa rụng vía tại chỗ.
"Mộ tiền bối không phải dặn rõ là đừng gây chuyện với bọn Đao Tông sao? Nếu vừa rồi mà đánh nhau thật, chúng ta làm sao sống nổi?"
Trời biết ban nãy nàng còn đang tính rút kiếm xông lên, cùng lắm thì chắn được mấy giây!
"Ta có gây chuyện đâu," Vân Nhàn nhún vai, vẻ mặt vô tội. "Ai mà ngờ hắn nhỏ mọn như vậy?"
Thật ra… nàng có một tật xấu từ nhỏ: rất ghét nhìn người khác tỏ vẻ ta đây. Trong ánh mắt lạnh nhạt kia, có một tia khó hiểu xen lẫn khinh thường. Vân Nhàn lại kéo mặt nạ xuống kín mít hơn một chút, khẽ lầm bầm:
"Nếu thật bị bắt… ta cứ nói mình là người Cầm Phường."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!