Chương 1: (Vô Đề)

Khi Anh Lạc rảo bước tiến vào đại điện, chợt nghe vài đệ tử ngoại môn đang quét bậc thang bên cạnh thì thầm to nhỏ:

"Đã mười lăm ngày rồi, Tiểu Vân sư tỷ vẫn chưa xuất quan sao?"

"Chưa đâu. Nghe nói lần này thật sự là bế quan đàng hoàng. Sư muội mang cơm lên, bên trong không có chút động tĩnh nào. Ngươi cũng biết mà, Tiểu Vân sư tỷ mà còn tỉnh, tuyệt đối không có chuyện bỏ bữa!"

"Nói cũng phải! Có điều… Tiểu sư tỷ này không đầu không đuôi, không ngày không tiết, tự dưng lại đi bế quan làm gì? Trước kia chẳng phải toàn giả vờ để qua mặt chưởng môn thôi sao?"

"Ta còn chưa rõ, nên mới hỏi ngươi đấy chứ?"

Trên thang mây, gió lạnh lùa từng đợt, sương tuyết đóng quanh năm không tan, quét kiểu gì cũng như không quét. Mấy đệ tử ngoại môn nhàm chán quá đỗi, bắt đầu tám chuyện cho đỡ buồn.

Từ việc Tiểu Vân sư tỷ năm đó vừa sinh ra đã có sấm sét ầm ầm đánh c.h.ế. t ba con heo bên đường, cho đến chuyện nàng khi Trúc Cơ không chịu ăn Tích Cốc Đan, suýt chút nữa đói lả trên sân thượng. Lại nhấn mạnh thêm về vị cha ruột kiêm chưởng môn – sư tôn của nàng. Mặt đen như đ.í. t nồi quanh năm suốt tháng… Cứ thế ríu rít rì rầm, cười đến mức quên cả trời lạnh.

Anh Lạc xụ mặt đi ngang qua, nhịn không được hô lên một tiếng:

"Này!"

"Tu kiếm, trọng là tu tâm. Tâm không vướng tạp niệm, kiếm mới có thể đại thành."

"Hôm nay đến nhất kiếm phổ, kỳ thật rất tinh diệu, chỉ là mười lăm chiêu cuối luyện mãi không ra ý cảnh, xin sư huynh chỉ điểm đôi chút…"

"A, chuyện nhỏ thôi, là bổn phận mà…"

Anh Lạc mặt không biểu cảm, chỉ muốn tung chân đá cả đám này lăn khỏi bậc thềm.

Tâm trạng đầy phiền muộn, nàng xoay người trở về. Bên trong đại điện yên tĩnh đến lạ. Cánh cửa mật thất kia vẫn đóng chặt như trước. Từ khi Vân Nhàn bước vào bế quan mười lăm ngày trước, chưa từng phát ra một tiếng động.

Anh Lạc và Vân Nhàn lớn lên cùng nhau từ nhỏ, nàng thà tin rằng Vân Nhàn đang ngủ gà ngủ gật trong đó, chứ không tin nàng nghiêm túc tu luyện.

Vậy thì Tiểu Vân sư tỷ, rốt cuộc đang làm gì?

Bên trong mật thất không hề tối đen như tưởng tượng. Trái lại, bốn phía đều được khảm dạ minh châu, sáng như ban ngày. Trong phòng chỉ có một chiếc giường và một cái ghế. Vân Nhàn đang… co chân, ngồi lật sách với tư thế rất "khó miêu tả".

Kiên nhẫn của nàng suýt chút nữa bị mài sạch sau mười lăm ngày ròng rã. Lúc này, nàng cau mày, lật sách nhanh như gió, cho đến khi ngón tay chạm phải một phong thư có khí tức kỳ lạ.

Nàng khép sách lại, nhìn chằm chằm vào bìa thoại bản có thiết kế… quỷ dị. Lông mày nhíu lại.

"Cái gì mà… "ngoạn ý nhi"? Bộ đùa ta à?"

Thì ra đây là quyển thoại bản nàng tiện tay mò được khi nằm lười trên sập hóng mát. Vốn tưởng chỉ là thứ linh tinh, nào ngờ vừa mở ra đã thấy không đúng. Kiếm Các bình thường chỉ có mấy loại kiếm phổ hoa hoè hoa sói hoặc sách tĩnh tâm tuyệt học. Thỉnh thoảng có vài bản tiểu thuyết tình cảm nào lọt được vào, thì cũng sẽ bị các trưởng lão phát hiện và xé nát ngay đoạn "nam chủ chạm môi nữ chính".

Hôm đó nàng vừa mở thử, đập vào mắt chính là câu:

"Trọng Trường Nghiêu điên cuồng hôn lên môi Tức Mặc Xu."

Nàng còn tưởng mình bị loạn thị! Nhưng càng lật càng không đúng.

Trong bản thoại kỳ quặc ấy… có tên nàng.

Không chỉ có nàng, mà còn có Kiếm Các, Phật Hương, Cầm Phường, và thậm chí là cả vị đại sư huynh Túc Trì mà nàng nghe danh chưa từng gặp.

Chuyện này, có khả năng liên quan đến việc nàng năm xưa xuyên không đến thế giới này. Là một trong hai "dị tượng" lớn nhất đời nàng.

Vân Nhàn xem sơ qua, lật tới phần nói về kết cục của Kiếm Các:

Tông môn dần suy bại, linh kiếm trấn phái bị người lừa lấy, nàng thì ngủ say không tỉnh, đại sư huynh mất tích, hộ tông đại trận bị phá, chưởng môn cùng đạo lữ cùng nhau chiến tử, đệ tử đời trẻ tuổi bị buộc phải đào tẩu, từ đó thất lạc khắp nơi…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!