Nhìn ánh mắt nghi ngờ của Cố Thậm Vi và Hàn Thời Yến, Vương Hỷ lập tức hoảng loạn, vội vàng lắc đầu: "Hiệu bút mực kia là sản nghiệp riêng của phu nhân ta, chưởng quầy là gia sinh tử của nhà họ Vương, tuyệt đối không thể có chuyện y dám tư tàng thư tín."*
(*Gia sinh tử: Đầy tớ hoặc gia nhân sinh ra và lớn lên trong phủ chủ nhân, trung thành và không thể rời đi.)
"Hơn nữa…" Vương Hỷ có chút chần chừ, ánh mắt lướt qua phía khu viện bên kia, rồi thấp giọng nói tiếp: "Các ngươi có biết vì sao đầu ngõ Minh Kính lại đặt một tấm gương đồng không?"
Trong lòng Cố Thậm Vi đột nhiên dâng lên một dự cảm chẳng lành, một loại cảm giác chẳng khác gì lúc đại hội Cái Bang diễn ra, bỗng dưng có kẻ khoác kim giáp sáng loáng từ trên trời rơi xuống! Bộ chiến giáp chói mắt như gương ấy, lần đầu tiên chiếu rọi rõ ràng sự nghèo khó của đám ăn mày!
Quả nhiên, Vương Hỷ sờ sờ cằm, chậm rãi nói: "Phu nhân sợ ta quá mức đắc ý quên mình, nên đã mua cả một con phố đối diện hẻm Phù Dung, dựng một tấm gương đồng để nhắc ta chỉnh đốn y quan."
Cố Thậm Vi len lén liếc sang Hàn Thời Yến bên cạnh, thấy sắc mặt hắn vô cùng bình thản, dường như việc sở hữu một con phố cũng chẳng phải chuyện gì to tát, liền cúi đầu thật nhanh: Ghen tị làm méo mó cả khuôn mặt ta! Tay ta sắp không nhịn được mà rút kiếm rồi!
"Ngươi đang muốn nói rằng cả con phố đó đều là tai mắt của Vương ngự sử, nên chưởng quầy kia không thể có cơ hội phản bội ngươi?"
Vương Hỷ nghe vậy, khẽ gật đầu với Cố Thậm Vi.
"Đúng thế. Thân phận nô tịch, nhân phẩm của ta, tài phú của phu nhân, ba vòng khóa này, tuyệt đối không thể xảy ra sơ sót…"
Vương Hỷ vừa nói đến đây, bỗng dưng khựng lại, giống như nhớ ra điều gì, đôi mắt trợn lớn đầy sửng sốt!
Cố Thậm Vi và Hàn Thời Yến lập tức đưa mắt nhìn nhau, rồi đồng loạt hướng về phía hắn chờ đợi.
Trán Vương Hỷ đã lấm tấm mồ hôi lạnh, sau lưng dâng lên một cơn ớn lạnh kỳ lạ. Một lúc lâu sau, y mới thấp giọng nói: "Tên chưởng quầy đó gọi là Vương Toàn, là em ruột của đại quản gia trong phủ, đã trông coi hiệu bút mực nhiều năm rồi."
"Tính tình y trầm ổn, chưa từng uống rượu, làm việc cẩn trọng chưa từng xảy ra sai lầm. Chỉ là tuổi tác dần cao, bắt đầu có bệnh đau đầu. Mùa thu năm ngoái từng ngất xỉu một lần. Phu nhân đã thu xếp thỏa đáng, đợi sau khi cửa hiệu tổng kết sổ sách vào dịp cuối năm, sẽ đưa y một khoản tiền để an dưỡng tại nhà."
"Không ngờ đến ngày mười bảy tháng Chạp, y trở về muộn, lúc đi ngang qua sông Vĩnh An thì phát bệnh, trượt chân rơi xuống nước mà chết đuối."
Vẻ mặt Vương Hỷ trở nên cực kỳ nghiêm trọng.
Cố Thậm Vi nhíu mày.
"Ngay cả quan khám nghiệm cũng chỉ có thể kết luận là chết đuối. Cớ sao ngươi lại chắc chắn rằng y phát bệnh đau đầu? Có người tận mắt nhìn thấy sao?"
Vương Hỷ gật đầu, trong mắt ánh lên một tia tán thưởng đối với sự nhạy bén của Cố Thậm Vi.
"Trên sông Vĩnh An có một cây cầu cùng tên, thời điểm đó, trên cầu có hai người cầm đèn lồng đi dạo ban đêm. Họ tận mắt chứng kiến Vương Toàn đang đi rất bình thường, bỗng nhiên đột ngột ngã xuống sông, xung quanh không có ai khác."
"Ngay sau khi sự việc xảy ra, một nam nhân trong số hai người nọ đã lập tức nhảy xuống nước cứu người. Nhưng khi kéo lên, Vương Toàn hoàn toàn không có dấu hiệu vùng vẫy hay kêu cứu, có lẽ trước khi rơi xuống nước đã mất ý thức rồi."
Vương Hỷ thở dài, trông đầy tâm sự, sau đó lắc đầu đầy hối tiếc.
"Bởi vì y từng có tiền sử ngất xỉu, lại thêm lời chứng của nhân chứng, chúng ta không nghĩ theo hướng khác. Nhưng bây giờ nghe hai ngươi phân tích, ta sợ rằng cái chết của Vương Toàn không phải chuyện ngẫu nhiên. Có kẻ đã giết hắn, cướp đi bức thư ta chưa từng nhận được, bức thư tiết lộ nơi cất giấu tang ngân của Lý Trinh Hiền."
Cố Thậm Vi im lặng lắng nghe, trong lòng dần hiện lên một tầng nghi hoặc.
Chuyện này rất mâu thuẫn.
Rõ ràng, Lý Trinh Hiền có chỗ dựa phía sau, điều này là chắc chắn. Một quan viên kinh thành như hắn, tuyệt đối không có khả năng tự mình nuốt trọn số quân khí khổng lồ như vậy. Có kẻ đang bao che cho hắn, không muốn để hắn bị Ngự Sử đài túm lấy.
Nhưng người này cũng không hoàn toàn bảo vệ Lý Trinh Hiền, ít nhất là hắn không giao bức thư kia cho y.
Nếu không, chỉ cần Lý Trinh Hiền lần lượt loại bỏ từng kẻ khả nghi, sớm muộn gì cũng sẽ tra ra được Trần Thần Cơ bên cạnh mình.
Dù cho không tra ra được Trần Thần Cơ, thì Trí Lâm đại sư, kẻ đã chỉ dạy y cách giấu vàng, cùng với Trần Triều, người thợ chế tạo đèn lồng, chắc chắn cũng sẽ bị nghi ngờ.
Nhưng đến lúc chết, Lý Trinh Hiền vẫn tin tưởng bọn họ vô điều kiện, cũng không hề tìm nơi khác để cất giấu vàng bạc, chứng tỏ hắn hoàn toàn không hay biết gì cả.
Rốt cuộc là vì sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!