Pete muốn rời đi sớm một chút nhưng không hiểu sao thầy Chang ngủ đến khi mặt trời lên cao mới dậy. Tiểu Lâu không biết nấu cơm nên hai người đói meo, Pete xoắn xuýt nửa ngày rồi đi vào bếp.
Cậu nhìn nguyên liệu nấu ăn trong bếp, phát hiện hầu hết những thứ mình cần đều có sẵn nên nấu đại mấy món ăn thường ngày.
Sáng nay dưới sự kiên quyết của Pete, Tiểu Lâu đã đổi cách xưng hô với cậu từ "mợ nhỏ" thành "anh Pete". Mặc dù Tiểu Lâu chưa quen lắm nhưng vẫn thấy trong lòng rất vui vẻ.
Hai người xúm xít trong gian bếp nhỏ, tiểu cô nương đang nhóm lửa, trên tay dính lọ nghẹ, thỉnh thoảng còn quệt lên mặt làm mặt mũi dính đầy tro.
"Oa, anh Pete nấu cơm lợi hại quá!"
Pete được khen thì đỏ mặt "Ai nha, đừng khen tôi nữa, mới bỏ vào nồi thôi mà."
"Nhưng em ngửi thấy mùi thơm rồi..."
"Tập trung nhóm lửa đi, đừng có lơ đễnh, cho lửa nhỏ thôi!"
Pete dở khóc dở cười nhìn Tiểu Lâu giống hệt mèo mướp, cậu xào một lát rồi gắp cọng rau trong nồi đưa tới bên miệng Tiểu Lâu "Nếm thử xem vừa ăn chưa?"
Tiểu Lâu thổi phù, miễn cưỡng nuốt xuống rồi giơ ngón tay cái lên, bị bỏng lưỡi nói không nên lời.
"Chậm một chút, sao ăn vội thế..."
Pete trút đồ ăn ra đĩa, vừa quay đầu đã thấy Thầy Chang đứng ở cửa nhìn cậu từ lúc nào. Cậu đưa đĩa tới: "Thầy dậy rồi à, anh bưng cái này ra nhé, tôi còn phải chiên cơm nữa."
Thầy Chang mỉm cười bưng đồ ăn ra bàn đá ngoài phòng, sau đó lại quay vào.
" Pete lợi hại thế, cái gì cũng biết làm à?"
Pete đảo nhẹ cái xẻng, ra hiệu cho Tiểu Lâu ngừng lại. Cậu ngượng ngùng gãi đầu "Khi chưa đến phủ nhà cậu vẫn luôn sống một mình, dù sao cũng phải học chút gì chứ."
"Ầy, quả nhiên chỉ có tôi là ngốc thôi, rõ ràng cũng ở một mình mà đến giờ vẫn chẳng nấu được món nào nên hồn."
Pete với tay ra sau lưng cởi dây tạp dề " Thầy Chang học giỏi như vậy, không biết nấu cơm cũng có sao đâu?"
Nút buộc đột nhiên kẹt lại, làm thế nào cũng không cởi được. Pete ngẩng đầu muốn gọi Tiểu Lâu giúp đỡ thì chợt cảm thấy sau lưng có người kéo dây tạp dề làm cậu lui lại một bước.
Thầy Chang giúp cậu cởi tạp dề rồi cười nói "Nhân dân lấy cái ăn làm trọng mà, vì vậy ngày nào tôi cũng nghĩ nếu có thể lấy được người vợ biết nấu cơm rồi ở nhà chờ tôi về, sau đó trên bàn ăn kể lại những chuyện linh tinh mình gặp trong ngày thì tốt biết bao."
Tiểu Lâu cũng cười "Cuộc sống mà thầy tưởng tượng thật tuyệt, trước kia Tiểu Lâu cũng nghĩ vậy đó."
Thầy Chang gật đầu rồi nhìn Pete cười nói "Trong đời có ba điều tốt đẹp nhất là ghi tên bảng vàng, xa quê gặp người quen, đêm động phòng hoa chúc. Điều thứ nhất giờ đã không kịp nữa, điều thứ hai thì tôi vốn đang ở quê mình, cũng chẳng có gì vui vẻ, tất nhiên phải chờ mong điều cuối cùng rồi."
Pete xới hai bát cơm chiên đưa cho Tiểu Lâu, mình cầm một bát rồi trả lời hắn "Vậy Pete xin chúc mộng đẹp của thầy trở thành sự thật."
Cậu và Tiểu Lâu còn có chính sự phải làm nên tốc độ ăn cơm rất nhanh. Hơn nữa giờ cậu lớn đang ở trong đồn, Pete cảm thấy mình là mợ Hai, nói thế nào cũng phải làm gì đó cho Vegas.
Cậu đặt bát đũa xuống, nghiêm túc nói "Thầy , anh nghĩ lúc nào cậu lớn mới được thả?"
Thầy Chang nói "Cậu Vegas có hỏi tôi cũng không nói chắc được. Nếu có quý nhân giúp đỡ trả hết nợ nần cho cậu Vegas thì sẽ nhanh thôi. Nếu không thì chắc còn lâu lắm."
Tiểu Lâu nói "Hả? Vậy cậu lớn phải làm sao bây giờ?"
Pete nhớ tới đống vàng thỏi của mình, cảm thấy vẫn còn hy vọng. Tuy không nỡ nhưng dù sao đây cũng là tiền của cậu lớn, nên xài cho cậu lớn vẫn phải xài thôi.
Cậu vội vàng đứng dậy, khom lưng cảm ơn Thầy Chang rồi kéo Tiểu Lâu đi.
Thầy Chang gọi họ lại "Ngoài kia còn đang truy tìm hai người, giờ ra ngoài khác nào tự chui đầu vào lưới?"
Pete muốn nói mình có cách nhưng chuyện vàng thỏi không thể tiết lộ nên đành im lặng nghe lời. Thầy Chang bảo cậu và Tiểu Lâu làm tóc mình rối bù rồi bôi tro lên mặt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!