Chương 9: Giết người không chớp mắt (1)

Sáng sớm ngày thứ hai, Lý Thất Dạ vừa mới tỉnh dậy liền kéo Nam Hoài Nhân đi khắp Cửu Thánh Yêu Môn. Hắn muốn xem thử nơi này còn sót lại chút gì không.

Nam Hoài Nhân trăm lần cũng không muốn đi.

Dù Lý Thất Dạ là thằng đần hay kẻ điên, thì trực giác của hắn mách bảo rằng Lý Thất Dạ tuyệt đối sẽ gây hoạ, đi chung với hắn chỉ tổ chuốc phiền phức vào thân.

Chỉ là Lý Thất Dạ đã xoay người đi một mạch, mặc kệ Nam Hoài Nhân có muốn theo hay không, làm hắn đành phải đau khổ bám theo. Lần này đến chủ yếu là để khảo hạch, ngộ nhỡ Lý Thất Dạ gặp chuyện không may trước lúc đó thì hắn khó đường ăn nói.

Nhưng hai người Lý Thất Dạ vừa rời đi không lâu đã bị một đám người bao vây, trong đó có cả Đỗ Viễn Quang, vốn được ca tụng là tiểu thiên tài trong đám đệ tử ngoại môn.

Không chỉ mỗi Đỗ Viễn Quang, còn có thêm mười mấy đệ tử của Cửu Thánh Yêu Môn nữa. Những người này từ lâu đã không vừa mắt với Lý Thất Dạ, nhưng vẫn chưa có dịp giáo huấn hắn. Nay cả bọn có Đỗ Viễn Quang cầm dầu nên liền tình nguyện đi theo dạy dỗ thứ phế vật như Lý Thất Dạ một phen.

- Hóa ra là Đỗ huynh, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.

Nam Hoài Nhân thấy bọn Đỗ Viễn Quang hùng hổ đi tới không khỏi chột dạ, nhưng hắn vẫn tươi cười chào hỏi.

Đỗ Viễn Quang chỉ thoáng liếc qua Nam Hoài Nhân rồi lạnh lùng nói:

- Nam Hoài Nhân, chỗ này không có việc của ngươi. Tránh sang một bên, bằng không chúng ta xử luôn cả ngươi.

Lời của Đỗ Viễn Quang làm Nam Hoài Nhân biến sắc.

Thế nhưng gã vốn là loại người mạnh vì gạo, bạo vì tiền nên vẫn nhịn đươc, bèn khom người, gấp gáp hỏi:

- Đỗ huynh, cuối cùng là chuyện gì vậy?

Đỗ Viễn Quang không buồn liếc hắn, chỉ nhìn Lý Thất Dạ một cách lạnh lẽo, đầy sát ý.

Lý Thất Dạ cũng chỉ lườm lại Đỗ Viễn Quang một cái rồi bước lên, nhàn nhã nói:

- Chó khôn không cản đường, không muốn làm chó thì cút qua một bên!

Hắn vừa nói xong thì Nam Hoài Nhân liền biết là mọi chuyện hỏng bét rồi. Nhất là khi gã thấy ánh mắt như muốn giết người của Đỗ Viễn Quang.

Một tên đệ tử tức giận quát:

- Đồ không biết sống chết! Tẩy Nhan Cổ Phái các ngươi còn không có tư cách để thành một môn phái, lại còn dám nhảy nhót trước Cửu Thánh Yêu Môn chúng ta, xem ra là chán sống rồi. Làm con sâu cái kiến mà cũng dám vô lễ!

Lý Thất Dạ định đáp lại thì bị Nam Hoài Nhân gấp gáp căn ngăn, hắn nhỏ giọng:

- Thôi bỏ đi sư huynh, đừng để ý tới bọn họ làm gì. Đỗ Viễn Quang là đệ tử ngoại môn được Cửu Thánh Yêu Môn bồi dưỡng trọng điểm, cũng là đồ đệ cuối cùng của Hứa hộ pháp trong Cửu Thánh Yêu Môn. Nếu hắn qua được sát hạch năm nay sẽ lập tức trở thành đệ tử nội môn.

Ý của Nam Hoài Nhân muốn nhắc nhở Lý Thất Dạ rằng, chúng ta không chọc vào nhân vật như Đỗ Viễn Quang nổi đâu, chỗ dựa của hắn là chính Hứa hộ pháp của Cửu Thánh Yêu Môn đó. Phải biết rằng địa vị hộ pháp trong Cửu Thánh Yêu Môn còn cao hơn cả chức trưởng lão ở Tẩy Nhan Cổ Phái.

Mắt Đỗ Viễn Quang loé lên hàn mang. Gã không động thủ, chỉ lạnh lùng nói:

- Cửu Thánh Yêu Môn chúng ta đứng đầu vương quốc Chấp Cổ Ngưu. Dù Tẩy Nhan Cổ Phái chỉ là một môn phái nhỏ nhưng cũng là khách mời, chúng ta sẽ không tiếp đón chậm trễ. Có điều gần đây huynh đệ chúng ta bị mất một món bảo vật.

Đỗ Viễn Quang nói chậm rãi càng khiến sắc mặt Nam Hoài Nhân thêm tái nhợt. Hắn hốt hoảng:

- Đỗ huynh nói vậy là có ý gì?

Đỗ Viễn Quang liếc mắt:

- Không có ý gì, chỉ là hai ngày nay, ngoài Tây Nhan Cổ Phái các ngươi đến đây làm khách thì không có kẻ lạ nào khác tới.

Đỗ Viễn Quang rõ ràng ám chỉ kẻ trộm chính là người của Tẩy Nhan Cổ Phái. Lời nói này không chỉ ảnh hưởng một người, mà còn liên quan đến danh dự của toàn thể Tẩy Nhan Cổ Phái. Dù là người khéo léo như Nam Hoài Nhân thì nét mặt cũng trở nên cực kì khó coi.

- Đỗ huynh, xin chú ý ngôn từ!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!