- Ngươi làm tốt lắm rồi, không cần cưỡng cầu.
Hứa hộ pháp an ủi đồ đệ mình.
Úc Hà gật đầu nói:
- Có thể đi đến tầng bảy vào độ tuổi này, đã là rất giỏi trong đám đệ tử trẻ tuổi rồi.
Từ Huy xốc lại tinh thần, thở ra một hơi thật dài, âm lãnh nhìn Lý Thất Dạ:
- Đến lượt ngươi!
- Hắc hắc, bây giờ chịu thua còn kịp.
Lúc này, có đệ tử Cửu Thánh Yêu Môn hò hét:
- Dựa vào hắn? Kẻ này ngay cả đạo pháp còn chưa tu luyện, có thể xuyên qua tầng một đã là kỳ tích rồi.
Từ Huy dạng hai chân, nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, cười âm hiểm nói:
- Nếu ngươi quỳ xuống bò qua ngay bây giờ thì ta không làm khó ngươi. Nếu chờ lát nữa mới bò thì khó nói đấy.
Nam Hoài Nhân và Mạc hộ pháp đều quay mặt nhìn ra hướng khác, chẳng ai muốn thấy cảnh này. Lý Thất Dạ thua là hiển nhiên, không có gì phải nghi ngờ cả.
Cho dù kỳ tích xuất hiện, một phần tỉ khả năng giúp cho Lý Thất Dạ xuyên qua tầng bảy của rừng Loạn Tâm đi nữa, thông qua được trận thi văn này hắn vẫn phải bò qua háng Từ Huy.
Nhưng Lý Thất Dạ lại chẳng buồn để ý, chậm rãi nói:
"Không, ta đang chờ ngươi chui qua háng ta." Nói xong liền bước vào rừng Loạn Tâm.
Lý Thất Dạ vừa bước vào rừng Loạn Tâm, trước mắt hắn liền xuất hiện biển lửa, nháy mắt đã rơi vào trong thế giới nham thạch nóng chảy, tiếng lửa hừng hực vang lên.
Ở trong ảo cảnh, bàn chân của hắn đã bị bỏng đến nỗi bốc lên khói xanh, nỗi đau này khó nhịn vô cùng nhưng Lý Thất Dạ chẳng rên rỉ một câu, tiếp tục đi về phía trước.
Lý Thất Dạ hoàn toàn không đặt rừng Loạn Tâm trong lòng. Đau khổ ngàn vạn năm, hắn đã trải qua sự tình còn hơn thế nhiều. Trong thời Hoang Mãng, hắn hóa thành Âm Nha, lúc đó còn chưa thể mưu định thiên hạ.
Hắn đã trải qua biết bao cực khổ, từng rơi vào trong tay Thiên Ma, từng rơi vào trong ma chưởng của Cổ Minh. Hắn từng bị nhốt vạn năm không thấy mặt trời, từng chịu vô số cực hình. Mặc dù thân thể Âm Nha vĩnh sinh bất tử nhưng nỗi đau đó chưa bao giờ yếu bớt.
Ngàn vạn năm đã qua, hắn từng đi qua Táng Địa, từng đi vào Tiên Thổ, cũng ra vào Ma Địa Quỷ Vực, đó là nơi hung hiểm nhất trần gian. So sánh với những địa phương đó, nơi dùng để ma luyện đạo tâm như rừng Loạn Tâm này đã là cái gì.
Rừng Loạn Tâm hoàn toàn không thể dao động đạo tâm của Lý Thất Dạ.
- Hắc hắc, một phế vật phàm thể ngay cả đạo pháp cũng chưa tu luyện, có thể thông qua tầng một...
Có đệ tử nhìn rừng Loạn Tâm cười nhạt nói. Nhưng lời còn chưa dứt, hắn đã không nói được nữa.
Trong nháy mắt, Lý Thất Dạ đã xuyên qua tầng thứ nhất. Trong ảo cảnh, biển lửa tan biến, Lý Thất Dạ rơi vào thế giới bị đóng băng, u ám lạnh lẽo.
Bên ngoài rừng Loạn Tâm, vô số đệ tử Cửu Thánh Yêu Môn đang chờ Lý Thất Dạ bị đá ra nhưng cảnh tượng tiếp theo lại làm cho tất cả há hốc miệng.
Mạc hộ pháp và Nam Hoài Nhân vẫn quay mặt qua chỗ khác, không muốn tận mắt nhìn Lý Thất Dạ bị xấu hổ. Có điều khung cảnh lại rất yên tĩnh, ngay cả tiếng kim rơi xuống đất cũng có thể nghe được. Điều này làm họ khó hiểu, không biết chuyện gì đang xảy ra, không nén được xoay người lại nhìn.
Khi xoay người lại, họ thấy một tình cảnh tượng không thể tin nổi.
- Tầng, tầng, tầng thứ tám…
Lúc này, có đệ tử sợ run cả người, thì thào lẩm bẩm.
- Tầng thứ nhất, tầng thứ hai, tầng thứ ba...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!