"Chào chủ tịch Khương, tôi là Thượng Chi Đào." Thượng Chi Đào không ngờ Khương Lan đột nhiên hỏi tên của cô, may thay cô ta chỉ hỏi tên của cô mà thôi.
"Hội nghị được tổ chức không tồi." Khương Lan khen cô rồi nói: "Tôi ở phòng bên cạnh, nếu Luke tỉnh thì cô cho tôi biết nhé, chúng tôi vẫn chưa bàn xong chuyện của hiệp hội ngành nghề."
"Vâng. Tôi sẽ để lại lời nhắn cho Luke, bảo anh ấy tỉnh thì tới tìm chủ tịch." Thượng Chi Đào cũng dần học được cách quan sát sắc mặt, cũng dần dần biết thân biết phận. Câu nhờ vả "Nhờ cô nói cho tôi biết" của Khương Lan thực ra là "Bảo Luke tự đến tìm tôi".
Tiễn Khương Lan đi khỏi, Thượng Chi Đào trở lại bên giường Loan Niệm, thấy anh vẫn đang ngủ giả đò, người đã đi rồi mà anh còn nhắm nghiền mắt. Thượng Chi Đào khẽ gọi anh hai tiếng mà anh cũng không chịu mở mắt ra, chỉ lẩm bẩm một từ "Nóng".
Thượng Chi Đào ồ lên một tiếng, cầm khăn bông lau mặt cho anh. Lần này cô thật sự chăm sóc anh một cách nghiêm túc, dù giả vờ uống say thì anh cũng đã uống không ít rượu, chắc hẳn lúc này cũng thấy khó chịu rồi.
Loan Niệm nắm lấy tay Thượng Chi Đào, họ chưa từng chạm vào tay nhau ngoài những lúc ân ái, hôm nay anh đã cầm tay cô hai lần liên tiếp, lần đầu là ngoắc lấy ngón tay cô, bây giờ lại cầm tay cô. Người uống rượu lòng bàn tay nóng hầm hập, chạm vào mu bàn tay mát lạnh của Thượng Chi Đào, ngón cái nhẹ nhàng chà sát, lời lẽ cũng trở nên dịu dàng hiếm thấy: "Thứ Sáu xuống máy bay thì đến thẳng chỗ tôi nhé?"
Thượng Chi Đào đặt khăn bông sang bên cạnh, ghé lại gần hôn nhẹ vào môi anh rồi nhanh chóng tách ra, "Vâng."
"Thượng Chi Đào."
"Dạ?"
"Tôi đau đầu."
Loan Niệm chưa từng nói anh không thoải mái chỗ nào, Thượng Chi Đào những tưởng anh có thân thể mình đồng da sắt, có nguồn sức mạnh vô cùng vô tận, bất cứ lúc nào cũng động não, sức sống dồi dào không gì sánh bằng.
"Em đi lấy thuốc giảm đau nhé?"
"Ở trong túi đựng máy tính của tôi ấy."
Thượng Chi Đào lấy thuốc giảm đau từ trong túi đựng máy tính của Loan Niệm, thấy vỉ thuốc đã mất mấy viên, chứng tỏ đây không phải lần đầu anh bị đau đầu. Cô rót nước đưa cho anh, không kìm được hỏi: "Thường xuyên đau đầu sao?"
"Thi thoảng. Đau dây thần kinh, mẹ tôi cũng vậy."
"Ồ." Thượng Chi Đào ngồi xổm bên giường, đặt tay lên huyệt thái dương của anh, "Chỗ này đau sao?"
"Ừ, cảm ơn."
"Đừng khách sáo, lần trước em viêm phổi anh cũng chăm sóc em mà."
"Báo ân hả?"
- -
Nhân viên bảo vệ trong khu biệt thự của Loan Niệm đã được thăng chức lên phó đội trưởng đội bảo vệ, bỏ lại bộ đồng phục bảo vệ trước kia, thay sang một bộ đồng phục sáng sủa hơn, đứng ở cửa trông càng tháo vát hơn. Trông thấy Thượng Chi Đào đang kéo vali, anh ta chủ động lái xe điện đến đón: "Để tôi đưa cô đi."
"Thế thì cảm ơn anh nhé."
Bảo vệ đặt vali của cô lên xe, "Đi thôi cô Thượng." Cuối cùng thì anh ta cũng không cho rằng Thượng Chi Đào làm công việc nhạy cảm nữa.
Loan Niệm đáp chuyến bay về vào buổi sáng, anh đang ở trong nhà họp qua điện thoại, nghe thấy tiếng mở cửa thì ngẩng lên nhìn ra ngoài cửa, Thượng Chi Đào trông có vẻ phờ phạc. Chắc hẳn cô đã rất vất vả, sự kiện kết thúc, sáng nay phải kết toán với công ty tổ chức sự kiện và giải quyết nốt các công việc còn lại, chắc chắn cô đã phải dậy từ lúc 6 giờ.
Thượng Chi Đào bỏ chìa khòa nhà Loan Niệm vào trong túi của mình, lấy đôi dép lê của mình ở trong giá giày dép, đi tới trước mặt Loan Niệm, uống cốc soda mát lạnh bên tay anh. Sau đó cô chỉ tay lên trên tầng, nói bằng khẩu hình với anh: Em đi tắm.
Loan Niệm ấn tắt âm điện thoại, nắm lấy cổ tay cô, "Đi tắm rồi ngủ một lát đi."
Thượng Chi Đào đi vào phòng dành cho khách, tắm rửa thật nhanh rồi thay sang đồ ngủ, nhưng cô không thấy buồn ngủ, thế là lấy máy tính ra để viết báo cáo trần thuật công việc. Cô chưa viết loại báo cáo này bao giờ, không biết phải viết như thế nào, lấy mẫu báo cáo của đồng nghiệp khác xem nhưng nội dung công việc không giống nhau, có lẽ cũng chỉ có thể sao chép cho đủ bài.
Cô mở phần mềm PPT, không hiểu vì sao báo cáo trần thuật công việc nhất định phải dùng đến PPT.
Viết rồi lại xóa, xóa rồi lại viết, lặp đi lặp lại một lúc lâu mà chỉ viết được chưa đến năm mươi từ. Loan Niệm kết thúc cuộc họp qua điện thoại, đi lên lầu thì thấy cửa phòng dành cho khách vẫn mở, anh đứng ngoài cửa nhìn Thượng Chi Đào, "Không buồn ngủ à?"
Thượng Chi Đào lắc đầu, "Còn chưa viết xong báo cáo trần thuật công việc."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!