Thượng Chi Đào không thể hiểu tại sao mình lại lên xe của Loan Niệm một lần nữa. Rõ ràng cô đang đứng bên đường đợi xe bus, nhưng xe bus vẫn chưa đến. Cô nhìn thấy xe của Loan Niệm đang đi tới, chút tự tôn còn sót lại buộc cô ngoảnh mặt đi, giả vờ như không nhìn thấy anh.
Vậy mà Loan Niệm lại dừng xe trước mặt cô, nói: "Lên xe."
"Cảm ơn sếp, tôi chờ xe bus ạ." Thượng Chi Đào không nói thêm câu nào, cũng không nhìn anh. Nỗi ấm ức trong lòng cô không có chỗ để giãi bày, cứ thế ẩn náu trong đáy lòng cô, không mãnh liệt nhưng cũng không phải là không cảm nhận được. Cô có chút mong chờ Loan Niệm có thể nói được một hai câu bùi tai, rằng cô đã rất nỗ lực, tôi đã thấy rồi; Con người đâu phải thánh nhân, ai mà chưa từng phạm sai lầm?
Phạm lỗi cũng không sao, tôi có thể lo liệu giúp cô. Chỉ cần một hai câu như vậy thôi, giống như cách anh đối xử với Kitty cũng được. Thượng Chi Đào không biết vì sao mình lại muốn hơn thua với Kitty, cảm giác bất hạnh đều xuất phát từ chuyện hơn thua.
Loan Niệm cũng im lặng, cứ vậy mà nhìn cô. Trạng thái bế tắc này giữa nam và nữ phải xem ai yếu thế hơn. Thượng Chi Đào không chịu nổi sự ung dung của anh, dù cô đã xoay người sang chỗ khác thì cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt không mấy ấm áp của Loan Niệm đang bủa vây lấy cô.
Cô gái trẻ chưa bao giờ thi gan với người khác, dần dần đã tỏ ra yếu thế, cuối cùng phải chịu thua thê thảm, mơ mơ hồ hồ ngồi lên xe của Loan Niệm.
"Đi đâu nhỉ?" Loan Niệm hỏi cô. Trông thì có vẻ anh đang giao quyền quyết định cho cô, chứ thực ra cả hai đều biết thừa đáp án, Thượng Chi Đào chỉ có thể đến nhà anh. Loan Niệm hiểu Thượng Chi Đào hơn chính bản thân cô.
Thượng Chi Đào đọ sức với anh, không nhìn thẳng anh, tránh né anh, dù trông có vẻ rất mạnh mẽ, toát ra vẻ quật cường, nhưng từ trong ra ngoài đều thể hiện rằng: Thượng Chi Đào thích Loan Niệm. Loan Niệm biết điều này.
Cái "thích" rõ rành rành này khiến Loan Niệm nảy sinh hứng thú, trước đây anh luôn được người ái mộ, nhưng cách yêu như một kiểu hiến tế của Thượng Chi Đào rất mới mẻ. Anh vừa lái xe vừa nghĩ, mình đúng là tên bỉ ổi. Rõ là anh đã nảy sinh ham m. uốn với Thượng Chi Đào trước, sau đó mới giăng ra một tấm lưới kéo cô vào tròng.
Nhiều khi thấy Thượng Chi Đào giấu đầu hở đuôi, anh đều cho rằng mình sẽ gặp báo ứng.
Anh lái xe vào gara nhưng không xuống xe ngay, mà quay sang nói với Thượng Chi Đào: "Flora, chúng ta nói chuyện chút nhé."
Thượng Chi Đào quay sang nhìn anh, ánh sáng trong mắt rất ấm ấp.
"Thứ nhất, quan hệ của chúng ta là bạn tình chứ không phải người yêu, cô đồng ý không?" Loan Niệm muốn một lần nói rõ ràng mọi chuyện, để từ đó họ không cần phải tiếp tục định nghĩa mối quan hệ của họ nữa. Tình dục là tình dục, tình yêu là tình yêu, hai điều này phải phân biệt rõ ràng.
Thượng Chi Đào lại ngoảnh mặt nhìn ra ngoài cửa xe, đầu óc trống rỗng trong một thoáng, mấy giây sau cô mới trả lời: "Ừm, tôi đồng ý."
"Thế nên là, chúng ta không cần trói buộc lẫn nhau. Dù ai trong chúng ta muốn yêu đương, hoặc muốn phát sinh quan hệ với người khác thì đều phải thẳng thắn nói ra, sau đó chấm dứt quan hệ giữa chúng ta. Cô đồng ý chứ?"
Rốt cuộc thì Thượng Chi Đào cũng hiểu bạn tình là như thế nào rồi, hóa ra là vậy, đôi bên giải quyết nhu cầu cho nhau nhưng không làm ảnh hưởng đến người khác, đúng là rất tự do. Cô gật đầu, "Đồng ý."
"Vậy có phải chúng ta không thể cho bất cứ ai biết về mối quan hệ của chúng ta, kể cả người thân, bạn bè và đồng nghiệp?" Thượng Chi Đào hỏi anh.
"Tôi cho là vậy, cô cũng nghĩ như vậy chứ?"
Thượng Chi Đào không có nhiều ý kiến, cô va vấp xã hội và cuộc sống quá ít nên cô không biết liệu có phải tất cả phụ nữ đều sẽ gặp phải sự tình như này hay không. Rõ ràng trái tim cô đã từ chối Loan Niệm, nhưng cô vẫn gật đầu. Cô nhìn thấy Loan Niệm nhếch miệng cười. Loan Niệm cười lên rất đẹp, anh ít khi cười, thi thoảng nở nụ cười sẽ khiến người ta không còn đường thoát.
Mãi sau này, khi chuyến tàu hỏa đưa cô rời khỏi Bắc Kinh, bánh xe ma sát với đường ray phát ra tiếng "xình xịch", trái tim cô như bị bánh xe cán qua, lúc đó cô chợt nghĩ đến nụ cười của Loan Niệm vào buổi tối hôm ấy. Rõ ràng là đang cười nhạo một con ngốc như cô.
"Luke, tôi đói rồi. Sếp có thể làm chút gì đó cho tôi không?" Cô vẫn chưa sửa được thói quen gọi Loan Niệm là "sếp", trong thâm tâm cô luôn tràn đầy sự kính sợ với Loan Niệm. Thượng Chi Đào kết thúc chủ đề trò chuyện này, cô cảm thấy chuyện này không còn gì để thảo luận nữa, vốn dĩ đã là một bàn cờ dở dang đã rõ thắng thua, anh chỉ cần di chuyển một con cờ thôi, cô đã rơi vào nước cờ chết.
"Được." Loan Niệm xuống xe, mở cửa xe cho cô.
Thượng Chi Đào thích nhìn Loan Niệm nấu cơm, cô ngoan ngoãn ngồi đó đợi anh, nhìn anh xắn tay áo làm món bít tết và mì Ý cho cô, người đàn ông lạnh lùng kia như thể đã bước xuống khỏi điện thờ. Thượng Chi Đào cảm thấy khung cảnh này quá đỗi hấp dẫn, cô tiến lên phía trước, đưa tay kéo góc áo của anh.
"Luke, tôi không muốn ăn đồ ăn nữa."
"Hửm?"
Loan Niệm nghiêng đầu nhìn cô, Thượng Chi Đào nhón chân hôn lên cằm anh, nhẹ như không, sau đó ngước mắt nhìn anh: "Làm chuyện khác đi."
Giọng Loan Niệm hơi khàn đi: "Chẳng hạn như?"
Thượng Chi Đào lặng thinh, duỗi tay nắm cổ áo để anh cúi đầu xuống, cắn nhẹ vào cằm anh: "Chẳng hạn, như này."
Trước kia Thượng Chi Đào không phải một người quá cởi mở, khi ở bên Tân Chiếu Châu, cô luôn cảm thấy thẹn thùng. Tuy nhiên, cô lại là một người cởi mở trước mặt Loan Niệm, cơ thể cô tuân theo suy nghĩ của cô, muốn gì là làm nấy, trong đầu như có ai đang gào thét: Dù sao chúng tôi cũng chẳng yêu nhau.
Nếu đã không yêu, vậy thì chỉ có tình dục mà thôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!