Chương 22: (Vô Đề)

"Biết lái xe không?" Loan Niệm cầm lấy chai rượu, Thượng Chi Đào không biết uống rượu, vừa hay có thể lái xe xuống núi. Ai ngờ lại thấy Thượng Chi Đào lắc đầu, "Tôi không biết."

Trái tim anh có chút phiêu bềnh, Thượng Chi Đào rất đỗi bình thường đang ngồi trước mặt anh, thế mà ở cô lại có chút gì đó hấp dẫn, nếu nhìn kỹ lại bạn còn cảm nhận được nét quyến rũ vô hạn.

Thứ dục niệm lạ lùng chợt xuất hiện khi anh ở Quảng Châu, lúc này lại thấm vào trong cơ thể anh từng chút một.....

Loan Niệm đặt chai rượu sang một bên, nhờ ông chủ đưa cho một lon coca rồi rót cho Thượng Chi Đào, sau đó lại gắp cho cô miếng thịt cá ngon nhất. Thượng Chi Đào được quan tâm đâm ra lo sợ, vội vàng nói cảm ơn, nhưng lại nghe Loan Niệm nói: "Cảm ơn cô đã mời tôi ăn cơm nhé."

Ồ. Thượng Chi Đào còn đang vùng vẫy ở mức độ ăn no mặc ấm nên thực tình cô có chút keo kiệt. Nếu cho cô chọn thì đầu tiên cô sẽ chọn không ăn cơm cùng Loan Niệm. Nếu nhất định phải ăn cơm cùng anh, cô sẽ chọn một quán vỉa hè bán đồ ăn ngon bổ rẻ. Dù sao thì ai chẳng phải sống, Loan Niệm trải nghiệm nỗi khổ trần gian một chút cũng chẳng phải chuyện kỳ lạ.

"Đừng khách sáo, nên thế mà." Dù nghĩ một đằng, nhưng cô vẫn nói một câu khách sáo. Ăn một miếng thịt cá, cảm thấy bữa cơm này không thể để uổng phí, "Sếp ăn cơm cùng tôi, có phải đây có nghĩa là sếp cảm thấy tôi vẫn ổn, có thể giữ lại công ty để quan sát thêm không ạ?"

"Lần trước tôi ăn cơm cùng một đồng nghiệp, nhưng chuyện đó vẫn không ảnh hưởng đến việc công ty sa thải anh ta ngay trong ngày hôm sau."

"Sếp đừng dọa tôi mà."

Loan Niệm nhìn cô một cái, "Cô không cân nhắc chuyện học lái xe sao? Có lẽ cô là người đầu tiên ở Lăng Mỹ không biết lái xe đấy."

"Trước đó tôi đã đăng ký học lái xe rồi. Giờ đang học thuộc lý thuyết."

"Học cho tử tế, tôi lo cô không học nổi."

"Không thể nào."

Thượng Chi Đào nhoẻn miệng cười, gương mặt đỏ hây hây vì hơi nóng tỏa ra từ nồi cá hầm, "Sếp thường mang các bạn gái đến đây ăn cơm ạ?"

"Cô thường hỏi nhiều thế sao?"

"Hì hì."

Loan Niệm ngó lơ cô, tiếp tục ăn cơm. Hôm qua anh uống quá nhiều rượu, hôm nay còn chưa được ăn bữa cơm tử tế, giờ này cuối cùng cũng cảm thấy dạ dày không còn rỗng tuếch nữa rồi. Hết đói thì tự nhiên tâm trạng sẽ tốt hơn một chút, vẻ mặt anh cũng ôn hòa hơn. Và thế là, anh cũng bắt đầu hỏi theo mạch suy nghĩ của Thượng Chi Đào: "Còn cô thì sao?

Bình thường được nghỉ cô sẽ làm gì với bạn trai?"

"Tôi không có bạn trai."

"Vậy cái người ở quán bar thì sao?"

"Đó là bạn cùng phòng của tôi."

"Bạn cùng phòng của cô có vẻ không tồi, có thể thử quen nhau được đấy."

"Bạn cùng phòng của tôi thực sự rất giỏi." Thượng Chi Đào dành cho Tôn Viễn Chứ những lời khen từ tận đáy lòng: "Cái gì anh ấy cũng biết, lại còn tốt tính, thường xuyên giúp đỡ tôi."

"Giúp cô thế nào? Giúp cô những gì rồi?"

"Thì... những chuyện vụn vặt thường ngày, cả việc lớn lẫn việc nhỏ... anh ấy còn đưa tôi đến trường học lái xe để đăng ký..."

"Thế tóm lại đối với cánh con gái các cô, đây chính là tiêu chuẩn tốt hử?"

"Làm bạn thì đủ rồi, còn làm bạn trai vẫn phải cố gắng." Loan Niệm đùa cô.

Thấy Loan Niệm nói như vậy, Thượng Chi Đào cũng nghiêm túc ngẫm nghĩ một hồi: "Thế sếp đối xử với các bạn gái tốt lắm à?" Cô cũng là một người nhanh mồm nhanh miệng, vài miếng cá vào bụng đã quên mất mình là ai, dám thách thức cả Loan Niệm, còn cố tình nhấn mạnh vào từ "các" kia.

Loan Niệm nhìn dáng vẻ ngang ngạnh của cô như muốn đấu một trận thư hùng với anh, cuối cùng anh cũng phải bật cười. Lúc Thượng Chi Đào không biết sợ thì đúng là khá thú vị.

Cô không chỉ thú vị, mà còn ăn được rất nhiều cơm.

"Không sợ mập à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!