"Loan Niệm, em muốn nói kể từ năm đầu tiên em đến Bắc Kinh." Thượng Chi Đào nắm lấy tay Loan Niệm, "Anh đừng chê em nói nhiều nhé? Hôm nay em rất muốn nói chuyện với anh."
Em đến Bắc Kinh vào lúc em 22 tuổi. Đến bây giờ em vẫn nhớ ngày hôm ấy, ngày đầu tiên em đặt chân tới Bắc Kinh. Hôm ấy Bắc Kinh có mưa, em kéo vali ra khỏi trạm tàu hỏa, nhìn thấy dòng người đông đúc. Mọi người bước đi vội vàng, chẳng ai buồn nhìn em. Em cầm tấm bản đồ trong tay, trên đó có mấy dòng chữ viết tay, là đường từ ga tàu hỏa đến nhà trọ của em mà em đã tra hỏi từ trước.
Một mình em đứng ở ga tàu hỏa lạ lẫm của một thành phố xa lạ, bỗng dưng em vô cùng sợ hãi. Em không biết điều gì đang chờ đợi em, em vừa có chút lo sợ, vừa cảm thấy háo hức.
Điều làm em hạnh phúc nhất là em được sống ở ngôi nhà ấy, vì nơi đó giúp em quen được bạn bè của em. Tôn Vũ, Trương Lôi, và cả Tôn Viễn Chứ mà đến giờ em vẫn không dám nhắc tên.
Mùa hè năm ấy, vào ngày đầu tiên đi làm, em ngồi dưới tầng một của tòa nhà Lăng Mỹ để chờ làm thủ tục nhận việc. Anh đẩy cánh cửa tiệm cà phê rồi bước ra ngoài, tựa như một vị thần cổ xưa. Lúc đó em đã nghĩ rằng, trên đời này tại sao lại có người đàn ông như thế nhỉ? Ấy vậy mà chính người đàn ông này đã khuyên em bỏ việc ngay ngày đầu tiên gặp mặt.
Nhưng quan trọng nhất là, em lại cảm thấy anh ấy nói đúng.
Từ nhỏ em đã là người không có hoài bão lớn với cuộc sống này. Nhưng người đàn ông khó ưa kia lại khơi dậy ý chí chiến đấu của em. A, anh đừng véo má em, em nói thật mà. Lúc đó em đã cảm thấy anh là một người đàn ông khó ưa.
Cánh đồng nghiệp nói nửa Anh nửa Trung, rất nhiều chỗ em nghe chẳng hiểu gì. Em thầm cảm thấy hoang mang, nghĩ bụng, nếu mình không giỏi ngoại ngữ thì sớm muộn gì cũng bị sa thải! May mắn là em có Lumi và Tracy, hai người họ luôn luôn khích lệ em. Bạn của em tìm cho em một giáo viên tiếng Anh cùng trường với anh ấy. Thầy giáo tiếng Anh đó có một cái tên Trung Quốc rất khí phách:
Long Chấn Thiên.
Long Chấn Thiên đã dạy cho em rất nhiều thứ, bọn em cùng nhau đi khắp các ngõ ngách ở Bắc Kinh vào cuối tuần. Cũng không phải cuối tuần nào cũng học, vì đôi khi em phải tăng ca. Lần đầu tiên đi công tác là đi cùng anh và Lumi với cả Grace, chúng ta đã đi Quảng Châu. Mấy năm sau đó, thật tình cờ là em sẽ đến Quảng Châu vào thời điểm đó hằng năm, thế là Quảng Châu trở thành thành phố mà em rất yêu thích.
Em của năm đó cảm thấy công việc quá khó, em chẳng hiểu gì, cái gì cũng không biết, tất cả mọi thứ đều phải học lại từ đầu. Còn anh thì sao, lúc nào cũng nhìn em bằng ánh mắt như thế, như kiểu đang nói: Sao cô ngu ngốc vậy.
Dẫu vậy, em vẫn phải lòng anh. Có rất nhiều cô gái ở Lăng Mỹ thích anh, Kitty cũng thích anh. Có một ngày em và Lumi xuống dưới đi dạo, nghe thấy Kitty nói chuyện điện thoại với người khác: "Mình thích sếp của mình." Em không cảm thấy hổ thẹn vì tình cảm này, vì thích vốn dĩ đã là một chuyện rất tuyệt.
Năm đầu tiên chẳng đâu vào đâu, em cũng chẳng có kiến thức gì, có nhiều chuyện hệ trọng mà khi đó em cứ ngỡ trời sắp sập tới nơi, đến bây giờ em lại thấy chẳng đáng nhắc tới.
Tết năm ấy, em ngồi trong nhà bố mẹ ở Cáp Nhĩ Tân nhìn phố xá náo nhiệt bên ngoài, đột nhiên em vô cùng nhớ anh. Anh làm em cảm thấy cô đơn.
Chớp mắt đã sang năm thứ hai.
Cuộc sống vào năm thứ hai đã ổn hơn một chút, dường như em cũng mạnh mẽ hơn một chút. Những chuyện xảy ra vào mấy năm đó làm em cảm thấy hạnh phúc. Riêng năm thứ hai có rất nhiều lần đầu tiên.
Lần đầu tiên em đi du lịch cùng bạn bè. Bọn em đi núi Thái Sơn. Bọn em bắt đầu leo núi từ nửa đêm hôm trước đến sáng sớm hôm sau. Hôm đó bọn em rất may mắn, được ngắm mặt trời mọc. Biển mây bồng bềnh, đẹp đẽ vô ngần, em và bạn bè đã chụp rất nhiều ảnh, chỗ ảnh đó em vẫn giữ đến bây giờ. Anh biết không? Đôi khi xem lại những tấm ảnh đó rồi nhìn lại bản thân của hiện tại, em có thể thấy được dấu vết mà thời gian để lại.
Chúng em của năm ấy đều còn rất trẻ, không cần phải mặc áo quần xúng xính, không cần phải trang điểm thật đậm mà đã đẹp lắm rồi. Em rất thích chuyến du lịch đó.
Năm ấy cũng là lần đầu tiên em ra nước ngoài, đến đảo Phuket cùng các đồng nghiệp. Em đã cùng ngắm biển với anh ở nơi đó, mặt trời mọc đẹp lắm, em hi vọng suốt đời này có thể cùng anh ngắm mặt trời mọc và mặt trời lặn vô số lần. Tâm ý của em dành cho anh vào thời điểm ấy tựa như một người chưa từng yêu bao giờ, trao cho anh cả con tim trọn vẹn.
Cũng vào năm ấy, cấp trên đầu tiên của em nhảy việc, anh ấy muốn đưa em đi cùng, anh nói anh ấy muốn đưa em đi chỉ là vì em rẻ mạt, nghe lời, điều này làm em buồn rất lâu. Cũng vào thời điểm đó, em chợt nhận ra rằng, em nên nhìn nhận bản thân một cách đúng đắn, nên chịu trách nhiệm cho mỗi một quyết định của mình.
Năm ấy, em gặp phải đám môi giới bất hợp pháp. Em sợ vô cùng, thậm chí có chút hoài nghi cuộc sống này, sao lại có người xấu đến mức như vậy? Em ẩu đả cùng đám môi giới bất hợp pháp cùng những người bạn, mấy đứa đơn thuần như chúng em nào biết xã hội hiểm ác. Cuối cùng vẫn phải nhờ đến anh giúp đỡ.
À đúng rồi, Lumi muốn đập tiệm của bọn chúng vì em đấy.
Năm ấy, điều đáng mừng nhất là em đã nuôi Luc. Phải, em biết anh đã biết từ lâu rồi, em đặt tên cho nó là Luc vì em đã yêu Luke, hơn nữa Luke là người trong lòng em, không ai có thể thay thế. Hồi bé Luc thật sự rất đáng yêu, anh còn nhớ dáng vẻ của nó không? Chạy đến trước mặt anh như một quả cầu tuyết nhỏ xíu, cọ vào gấu quần anh. Nó còn tè bậy ở trong nhà anh, lúc đó anh cực kỳ cực kỳ ghét nó.
Nhưng em chưa từng ghét nó, em rất yêu nó. Nó có thể nghe hiểu lời em nói. Ở bên em mọi lúc, có lúc em sẽ quát nó, còn nó thì sao? Lúc nào cũng lè lưỡi lấy lòng em. Luc là thứ duy nhất thuộc về em một cách trọn vẹn trong đời này, em yêu nó vô cùng. Lúc anh không ở cạnh em, Luc chính là Luke. Nhưng em cũng thấy buồn. Điều làm em buồn nhất là Luc đang già đi qua từng ngày, em biết nó không còn sống được bao lâu nữa, vừa nghĩ đến chuyện này em đã không kìm được nước mắt của mình.
Thượng Chi Đào cúi đầu lau nước mắt. Bởi càng trải qua nhiều chuyện, con tim sẽ trở nên cằn cỗi vì sự mài mòn của thời gian. Thế nhưng, sẽ có một vài người, một vài chuyện có thể khiến bạn dễ dàng rơi nước mắt. Chúng ta gọi những người nay và những chuyện này là "nơi mềm mại" còn sót lại không nhiều trong tim chúng ta.
Loan Niệm đưa khăn giấy cho cô rồi nói: "Anh đưa Luc đi kiểm tra rồi, bác sĩ Lương cũng khám cho nó, nói là lục phủ ngũ tạng của nó vẫn còn tốt, sống thêm bốn năm năm nữa không thành vấn đề."
"Đừng an ủi em, em biết chứ. Ngày nào em chẳng tìm hiểu về tuổi thọ của chó cỡ lớn."
Loan Niệm không nói gì nữa, tất cả mọi người đều biết anh có một cậu con trai cún. Ai cũng khó mà tưởng tượng được một người như anh lại biết yêu một chú chó, vậy mà anh lại rất yêu Luc.
Mãi một lúc lâu sau, Thượng Chi Đào mới ngừng khóc.
Em không thích năm thứ ba lắm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!