Công ty con của Thượng Chi Đào tọa lạc tại khu phức hợp mà Lâm Xuân Nhi sống.
Trong khu phức hợp này có một số công trình nhà nước, còn có rất nhiều vườn ươm, giá cho thuê tương đối rẻ. Cô thuê một tòa nhà văn phòng ba tầng, tiền thuê nhà và chi phí lắp đặt đã ngốn hết phần lớn tiền tiết kiệm của cô. Có người khuyên cô dùng các khoản vay cho doanh nghiệp, cô cân nhắc hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định không dùng cách này.
Việc trang hoàng cho công ty đã được bắt đầu từ trước đó, Thượng Chi Đào ở Cáp Nhĩ Tân nên không tiện theo dõi, thế là Tôn Vũ, Lumi và Lâm Xuân Nhi đã đến theo dõi giúp cô. Khi nào Loan Niệm về Bắc Kinh, anh cũng sẽ tới để xem tình hình. Thượng Chi Đào hết sức ngạc nhiên, Lumi cười nói cô khờ khạo: "Bạn bè chẳng phải là để nhờ cậy nhau lúc khó khăn sao? Chứ còn thế nào nữa?
Bình thường thì ăn nhậu chơi bời, gặp chuyện thì nấp đằng sau hả? Làm thế thì không còn là người nữa rồi."
Tiền thuê nhà đã tốn quá nửa chi phí, Thượng Chi Đào cảm thấy cái thứ gọi là tiền này đúng là không thể không dùng đến, chớp mắt đã chẳng còn lại bao nhiêu tiền, vì thế cô bài trí rất đơn giản. Mượn lời của Lâm Xuân Nhi là: "Phong cách công nghiệp tối giản." Trái lại, cô đã lắp đặt thiết văn phòng loại tốt.
Mức lương ở Bắc Kinh tương đối cao, cô còn phải đóng tiền bảo đảm kinh doanh, cho nên tiền của cô không đủ để chi trả.
Tối hôm nay, trước ngày tuyển nhân viên, cô đã đi qua đi lại trước mặt Loan Niệm mấy lần khi anh đang dạy Niệm Đào nhận biết màu sắc.
Cô chần chừ, vẻ mặt đầy tâm sự, nhưng cô không nói ra.
Thượng Chi Đào chưa bao giờ mượn tiền của Loan Niệm dù họ đã kết hôn với nhau, cô cũng cho rằng tiền của anh là tiền của anh.
Đến tối Niệm Đào đã ngủ, hai người nằm trên giường, Loan Niệm hỏi cô tiến triển ra sao, cô nói rõ ràng vấn đề cho anh nghe.
"Em có chuyện gì muốn nói với anh à?" Cô đi qua đi lại nhiều lần như thế, Loan Niệm cũng thấy cả rồi.
Thượng Chi Đào không biết mở lời thế nào, ngón tay vẽ vòng tròn trên ngực anh, mãi một lúc lâu sau cô mới hỏi: "Anh có thể cho em vay ít tiền được không?"
"Bao nhiêu?"
"Khoảng một triệu hai." Cô đã nhờ Sunny tính toán giúp mình, trước mắt cô sẽ tuyển 25 người, khoản tiền một triệu dùng để trả lương có thể duy trì được ba tháng. Còn tình hình sau ba tháng như thế nào, còn phải xem thời cơ và may mắn của cô rồi.
"Không mượn." Loan Niệm rất ghét chữ "mượn" này, luôn cảm thấy vợ chồng với nhau mà dùng từ này thì rất xa cách. Anh chưa từng tính toán rõ ràng mọi thứ với Thượng Chi Đào, hai người dây dưa với nhau bao nhiêu năm, vốn đã chẳng thể nào tính toán rạch ròi. Nếu đã vậy, thế thì cứ gộp chung một chỗ, gộp chung cả đời, thế thì thật là tốt.
"À. Vậy để em nghĩ cách khác."
"Em định nghĩ cách gì?" Loan Niệm hỏi cô.
"Để em hỏi Tôn Vũ, Lumi hoặc Xuân Nhi chăng? Em có nhiều người bạn giàu thế cơ mà."
"Em bị ấm đầu à?"
Loan Niệm ngồi dậy nhìn cô trừng trừng, hai người thi gan với nhau dưới ánh đèn mờ. Một lúc sau Loan Niệm cầm lấy điện thoại, gửi một tập tài liệu cho cô.
"Đây là cái gì?" Thượng Chi Đào hỏi anh trước khi mở tài liệu.
"Di chúc."
"? Anh bị điên à?" Thượng Chi Đào cực kỳ ghét những thứ như vậy, cô cảm thấy hai từ "di chúc" nhất định sẽ mang theo điềm xấu. Cô trợn mắt nhìn Loan Niệm, giận anh đến mức thở phì phò.
Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật
- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng Loan Niệm cầm điện thoại của cô rồi mở văn bản, đưa đến trước mắt cô, đó đúng là bản di chúc. Anh lướt ngón tay trên điện thoại, trượt thẳng xuống dưới, có mục kê khai rõ ràng tất cả tài sản hiện có và khoản chia cho từng người. Anh nói với Thượng Chi Đào: "Anh đã công chứng rồi.
Đến lúc đó em tìm Tống Thu Hàn và Lâm Xuân Nhi, bọn anh thuê chung một luật sư."
Thượng Chi Đào chảy nước mắt, "Anh làm gì thế? Anh viết di chúc làm gì? Tại sao anh phải làm thế?"
"Anh sắp không nhịn được mà cười em rồi đấy quý cô Thượng Chi Đào ạ." Loan Niệm nhéo cằm cô, "Em khóc cái gì? Anh đã chết đâu! Đây là một cách sống đấy, giờ đã quá phổ biến rồi. Trước kia anh thấy Tống Thu Hàn tìm hiểu về vấn đề này, thế là anh cũng làm theo. Trần Khoan Niên cũng viết rồi, Đàm Miễn cũng viết rồi."
Thượng Chi Đào lau nước mắt, không quên cười nhạo Đàm Miễn: "Anh ấy một thân một mình, đống tiền kếch xù của anh ấy để cho ai chứ?"
"Quyên góp cho các tổ chức được chỉ định." Loan Niệm lau nước mắt cho cô một cách thô lỗ, "Khóc đã chưa? Khóc đã rồi thì nghe anh nói."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!