Chương 60: Thấy Sắc Mờ Mắt

Edit: Hâm Còi

Trì Lục choáng váng, đang muốn nhắc nhở anh nơi này là văn phòng làm việc thì người đàn ông trước mặt liền chặn môi cô lại, cô chẳng còn thời gian để mở miệng nhắc nhở.

Trì Lục khẽ chớp mắt, không bao lâu sau cũng bị những cái hôn của Bác Diên làm cho mơ màng, vô thức chủ động ôm anh đáp lại.

Cô ngồi trên đùi anh, càng thuận lợi cho động tác của Bác Diên.

Thân thể hai người dán chặt vào nhau không kẽ hở, lưỡi bị môi người đàn ông câu lấy, không còn nơi nào để trốn.

Âm thanh nức nở của Trì Lục vang lên, bị đau nên muốn đẩy anh ra, Bác Diên thoáng lui về sau một chút, một tay ôm lấy cô đặt lên bàn làm việc.

Mặt bàn lạnh băng khiến cô cảm thấy hơi không thoải mái.

Cô nhíu mày mơ màng nói: "Lạnh."

Yết hầu anh khẽ di chuyển, ậm ừ đáp lại: "Ừ."

Một giây sau, bàn tay của anh để xuống làm tấm đệm cho cô, lòng bàn tay ấy ấm áp lại rộng rãi, Trì Lục không cảm thấy lạnh nhưng thay vào đó là sự xấu hổ đang lan rộng, một loại cảm giác thẹn thùng mà không thể diễn tả bằng lời.

Cô mất tự nhiên, di chuyển hai chân, giương mắt nhìn Bác Diên: "Anh…"

"Hử?"

Bác Diên cúi đầu lại đụng vào môi cô, không nhanh không chậm hôn xuống: "Còn lạnh không?"

"Không phải."

Trì Lục đỏ mặt, có chút khó chịu: "Anh có thể bỏ tay ra được không?"

Bác Diên nhìn chằm chằm đôi tai đang dần trở nên đỏ bừng của cô rồi khẽ cười: "Không thể."

Anh mở miệng di chuyển từ môi cô kéo lan sang một bên, rồi từ từ dừng lại bên tai Trì Lục, vươn đầu lưỡi ra liế. m một cái.

Cơ thể Trì Lục cứng đờ, cảm nhận được nhiệt độ vừa nóng vừa lạnh nơi lỗ tai, sự tê dại từ cột sống lặng lẽ lan rộng ra, thiếu chút nữa khiến cô bị hạ gục.

"Đừng hôn chỗ đó."

Lỗ tai cô là nơi m. ẫn cảm nhất.

Nghe cô nói thế, Bác Diên lại càng lưu luyến chỗ đó không rời.

Anh ngậm lấy vành tai rồi m. út nhẹ, giống như đang đùa giỡn, khiến tim cô đập liên hồi.

Mi mắt Trì Lục run lên, thân thể không còn sức lực, đôi tay nắm chặt lấy áo anh, cố gắng khiến bản thân không ngã xuống.

Không biết đã qua bao lâu Bác Diên mới miễn cưỡng bỏ qua cho Trì Lục.

Trì Lục ngơ ngác mấy giây, chớp chớp mắt nhìn anh: "Không… Không tiếp tục hả?"

Ánh mắt Bác Diên nặng nề nhìn cô, thấp giọng hỏi: "Anh có thể tiếp tục hả?"

"…"

Trì Lục mím môi, hờn dỗi liếc anh một cái.

Bác Diên cắn môi dưới, một tay bế cô lên: "Lần sau đi."

Anh nhìn đồ Trì Lục đang mặc trên người, khẽ nuốt nước bọt, giọng khàn hẳn đi: "Em không có quần áo ở đây để thay."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!