Chương 5: Hồng Nhan Của Kẻ Gây Họa

Edit: Hâm Còi

Trong xe, Trì Lục đang nói chuyện điện thoại với Quý Thanh Ảnh.

"Không có chuyện gì lớn, chân bị trẹo." Trì Lục tựa lưng vào ghế cười: "Lo lắng cái gì, có phải là lần đầu tiên gặp tình huống này đâu."

Nghe thế, tay đóng cửa xe của Bác Diên khựng lại.

Quý Thanh Ảnh câm nín: "Buổi tối cậu còn trình diễn không?"

"Có chứ." Trì Lục không thèm để ý, nói: "Chỉ là trẹo chân thôi, đau một chút xíu tớ có thể chịu đựng được."

Ánh mắt Bác Diên quét qua khiến đầu óc Trì Lục trống rỗng, cô hắng giọng với Quý Thanh Ảnh rồi đáp gọn: "Tớ cúp máy trước, bên này có chút chuyện."

"Cẩn thận chút, không được thì tìm thầy Bác giúp đỡ một tay."

"Ừ."

Thấy cô đã cúp máy, Bác Diên thắt dây an toàn, nhìn qua Từ Minh Trạch: "Trở về sân khấu."

Từ Minh Trạch liếc mắt thấy anh đặt một túi giấy dưới ghế phụ, gât đầu: "Được, Bác tổng."

Trì Lục nhìn vị trí trống rỗng cạnh mình, chợt có chút buồn bã.

Cho nên Bác Diên đi xuống xe lúc nãy thật ra không có chuyện gì cả, chẳng qua là tìm cái cớ để đổi chỗ thôi? Trước kia có lẽ Trì Lục không cảm thấy thế, nhưng giờ cô chẳng dám khẳng định.

Đã hơn hai năm, rất nhiều thứ thay đổi cùng năm tháng.

Trì Lục suy nghĩ đến thất thần, xe dừng cũng không nhận ra.

"Đến rồi sao?"

Tinh thần quay trở lại, cô hỏi người đàn ông phía trước.

Bác Diên không trả lời, đẩy cửa xe đi xuống.

Trì Lục ngẩn người, đang muốn lê cái chân tàn của cô xuống xe thì cửa xe mở ra từ bên ngoài.

Tay Bác Diên vịn lên nắm cửa, ngón tay thon dài rõ ràng rất dễ khiến người khác chú ý, cô nhìn chằm chằm mấy giây mới ngẩng đầu nhìn anh.

Ánh mắt giao nhau.

Trì Lục bị anh nhìn, tim cô đập loạn, hơi giật mình định đáp lời thì giọng Bác Diên lạnh như băng rơi trên đầu cô.

"Xuống xe."

Trì Lục: "…"

Nếu mà Bác Diên không lên tiếng cô sẽ đàng hoàng bước xuống xe, nhưng bây giờ cô không muốn.

Trì Lục nhìn thẳng vào anh, chỉ chỉ cái chân sưng, còn rất quy củ mà nói: "Thầy Bác, chân vẫn còn đau."

Bác Diên chau mày nhưng Trì Lục không sợ.

Khóe mắt cong lên, còn cười khanh khách nói: "Đã giúp thì giúp cho trót nhé, cõng tôi vào trong đi."

Bác Diên chăm chăm nhìn cô mấy giây khiến cô nghĩ anh sẽ từ chối, thì anh lại nói: "Được thôi."

Trì Lục ngẩn người, tưởng mình nghe lầm, thấp giọng nói: "Vậy…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!