Chương 44: Thực Sự Về Nhà

Edit: Haan

Nhìn bộ dạng trầm mặc của Trì Lục, Bác Diên có chút luống cuống.

Anh cẩn thận suy nghĩ một chút, cúi đầu: "Thật sự không gặp phải chuyện gì cả, anh sống rất tốt."

"Thật sao?"

Trì Lục ngửa đầu nhìn anh, đôi mắt hoa đào xinh đẹp rực rỡ nhìn chằm chằm vào anh, làm cho anh không còn chỗ nào trốn thoát.

Trong nháy mắt, Bác Diên chợt không đành lòng.

Anh nhìn chăm chú trong chốc lát, nhẹ nhàng ừ một tiếng: "Thật, không lừa em."

Ánh mắt Trì Lục nhìn thẳng vào anh, từng tấc từng tấc một đảo qua biểu tình rất nhỏ trên mặt anh, một chút cũng không bỏ sót.

Trong lòng cô biết, Bác Diên đã lừa cô, nhưng hết lần này tới lần khác cô lại không có bất kỳ biện pháp nào.

Bác Diên nhìn khóe miệng cô giật giật khóe miệng, cảm thấy buồn cười, "Chạy tới đây chỉ vì hỏi anh chuyện này sao?"

Trì Lục gật đầu: "Coi như là vậy đi."

Bác Diên giơ tay xoa nhẹ đầu cô: "Đừng nghĩ nhiều, anh là một người đàn ông trưởng thành, có thể sống trong hoàn cảnh tệ hơn nhiều.

Thầy Bác có bao nhiêu năng lực, không phải em biết rõ sao."

Chính bởi vì biết rõ, Trì Lục mới không cách nào tưởng tượng được sự ủy khuất của anh lúc đó.

Cô gần như có thể hình dung được, Bác Diên đến công ty làm, sau đó bị sa thải.

Có lẽ anh sẽ không biểu hiện sự suy sụp thất bại, nhưng trong lòng nhất định có cảm giác.

Có thể là buồn, có thể là không cam lòng, cũng có thể là những thứ khác.

Trì Lục thậm chí còn không dám nghĩ, khi anh bị công ty sa thải, thu dọn đồ đạc rời đi, ánh mắt của những đồng nghiệp khác nhìn anh như thế nào.

Có lẽ đầy lòng trắc ẩn, hoặc có thể là xem trò vui.

Bất kể là loại nào, Trì Lục đều không đành lòng tưởng tượng.

Trì Lục không nói gì.

Bác Diên cụp mắt nhìn cô, cúi đầu hỏi: "Còn không vui sao?"

"Không phải."

Trì Lục nhìn anh, nhẹ giọng: "Thật xin lỗi."

Bác Diên ngẩn ra, trong nháy mắt không kịp phản ứng.

"Xin lỗi anh cái gì?"

"Nếu như không phải em." Trì Lục có chút gian nan mở miệng, giọng nói có chút chua chát: "Anh cũng sẽ không gặp phải những chuyện đó."

Nghe vậy, Bác Diên thoáng dừng lại, nhìn cô: "Trì Lục."

Anh nghiêm túc, "Không có nếu như.

Anh cũng không hy vọng có nếu như như vậy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!