Chương 41: Dậy Không Nổi

Edit: Haan

Thật kỳ lạ, tâm trạng của Bác Diên đột nhiên trở nên tốt hơn.

Anh nhìn cô gái cách đó không xa, mặt mày giãn ra, khóe môi cũng như có như không mà kéo lên.

"Ừm."

Anh đồng ý, từ từ nói, "Bạn trai của em đến rồi, đi thôi."

"…"

Trì Lục liếc mắt nhìn anh, cất điện thoại đi, "Anh còn tưởng là thật sao?"

Bác Diên mặt không đổi sắc nhắc nhở cô: "Em nói trước mà."

Trì Lục hờn dỗi trừng anh: "Được rồi, là em nói trước."

Cô cười mỉm, chào hỏi nhân viên công tác bên cạnh, nhìn về phía Từ Minh Trạch: "Trợ lý Từ, đã lâu không gặp."

Từ Minh Trạch cười khách sáo: "Cô Trì, mỗi tuần tôi đều có thể nhìn thấy cô."

Trì Lục: "…"

Cô hơi im lặng rồi cười nói: "Đó là vinh hạnh của tôi."

Bác Diên nhìn hai người trò chuyện qua lại, trầm mặc vài giây hỏi: "Còn không đi?"

Từ Minh Trạch rất biết nhìn sắc mặt người khác, lập tức cảnh giác, "Bác tổng, nếu cô Trì đã đến đón anh, vậy chúng tôi xin phép về trước."

Bác Diên mặt không chút thay đổi, "Ừm."

Trì Lục nhướng mày, nhìn mấy người bên cạnh: "Mọi người có tài xế đến đón không? Nếu như không có…"

Những lời sau đó vẫn chưa được nói ra đã bị Bác Diên cắt ngang.

"Bọn họ có."

Trì Lục chớp chớp mắt, cuối cùng cũng phát hiện ra người bên cạnh hơi kỳ lạ.

Cô nhướng mày, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn Bác Diên, mỉm cười nói lời tạm biệt với mọi người.

Sau khi rời khỏi sân bay, Trì Lục đi theo bên cạnh Bác Diên, nụ cười trên mặt vẫn luôn như ẩn như hiện.

Cũng không biết nghĩ tới cái gì, cô đột nhiên bật cười ra tiếng.

Đuôi mắt Bác Diên đột nhiên nhướng lên, nghiêng mắt nhìn cô: "Em tự mình lái xe đến đây à?"

"Chứ sao nữa." Đôi mắt Trì Lục rực rỡ, phảng phất như chứa bên trong những ngôi sao sáng nhất của bầu trời đêm.

Cô nhìn Bác Diên, đưa tay chỉ chỉ, "Anh dừng ở bên kia đi."

Bác Diên: "Ừm", cụp mắt nhìn cô: "Em cười cái gì?"

"Không có gì đâu."

Trì Lục nhìn anh, "Chỉ là cảm thấy, rất buồn cười."

Bác Diên: "…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!