Chương 39: Muốn Anh Chứng Minh

Edit: Haan

Nửa đêm ghi hình chương trình lại tự mình ra ngoài.

Nếu không phải có Bác Diên ở đây, xác suất cao tổ PD sẽ không cho phép.

Hai người còn mượn xe từ tổ sản xuất để rời đi.

Sau khi lên xe một hồi, Trì Lục không nhịn được mà bật cười.

Bác Diên nghiêng mắt nhìn cô, giọng nói trầm thấp: "Em cười cái gì?"

"Anh có cảm thấy bây giờ chúng ta giống như…" Nói một nửa, Trì Lục không nói tiếp.

Bác Diên nhướng mày: "Giống như cái gì?"

Môi Trì Lục giật giật, hắng giọng: "Không có gì."

Bác Diên buồn cười nhìn cô, "Sao em không nói hết? Em cố ý à?"

"…"

Trì Lục nghẹn xuống, biết anh đang đùa giỡn mình, nhưng đáng ghét là cô lại không chịu nổi đùa giỡn.

Cô liếc Bác Diên một cái, mơ hồ nói: "Bỏ trốn."

Bác Diên nhếch môi, cười mà không nói.

Trì Lục nhìn vẻ mặt anh, tức giận: "Anh nghe rõ chưa?"

Bác Diên cúi đầu cười, không nhịn được nhéo hai má cô: "Sao lại đáng yêu như vậy."

Dưới ánh mắt giết người của Trì Lục, anh đổi giọng: "Anh nghe rõ rồi."

Cũng không biết anh đang nghĩ tới gì, cười nhẹ: "Cũng hơi giống."

Hơn nửa đêm ra ngoài, ngay cả xe cũng mượn.

Cả hai đều mặc đồ ở nhà, hết sức đơn giản.

Bác Diên suy nghĩ một chút, rũ mắt nhìn cô: "Em có mang theo đồ đạc không?"

Trì Lục: "?"

Cô nhìn anh với vẻ mặt bối rối, "Cái gì?"

Bác Diên nghiêm trang trả lời: "Bỏ trốn mà em không mang theo tài sản sao?"

Trì Lục nghẹn một chút, suy nghĩ: "Anh nói cũng đúng, vậy trở về lấy thêm gì đó đi?"

"Không được." Bác Diên nghiêm túc: "Trở lại thì dễ đánh rắn động cỏ lắm."

"…"

Trì Lục rất cố gắng, nhưng cũng không nhịn được mà bật cười.

Cô đè nén khóe môi mình, khống chế để nó không vểnh lên.

Một lúc lâu sau, cô mới buồn cười: "Thầy Bác thật là ấu trĩ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!