Chương 38: Chuộc Em Về

Edit: Haan

Nhìn vẻ mặt của cô, Bác Diên cười nhẹ, thấp giọng: "Em thích không?"

"Vâng.

Em thích lắm."

Trì Lục mím môi, đột nhiên ngửa đầu nhìn anh: "Còn nữa."

Bác Diên bất ngờ, ngẩn ra: "Cái gì? "

Đối mặt với hình ảnh trong đôi mắt anh, Trì Lục thẳng thắn: "Món quà anh chuẩn bị cho em vào ngày tốt nghiệp, chắc chắn không chỉ có một bó hoa và một tấm thiệp.

Còn những thứ khác thì sao?"

Nghe vậy, Bác Diên cảm thấy có chút buồn cười.

Một Trì Lục như thế, anh đã gặp rất lâu về trước.

Trước kia, Trì Lục cũng sẽ mặt dày như vậy mà đòi quà anh.

Giữa cô và Bác Diên, hiếm khi ngượng ngùng điều gì, nếu cô muốn cô sẽ nói thẳng, không khách khí bao giờ.

Nghĩ vậy, anh không nhịn được nữa, liếc mắt nhìn cô: "Sao còn có người chủ động đòi quà như thế?"

"Ừm." Trì Lục chỉ chính mình, "Nếu lúc trước anh chưa từng thấy qua, thì bây giờ em cho anh thấy rồi đó."

Bác Diên bất đắc dĩ cười.

"Có." Anh nhìn cô với đôi mắt sáng quắc và thì thầm: "Sẽ bổ sung lại cho em sau."

Trì Lục nhíu mày, "Vì sao không phải bây giờ?"

"……"

Bác Diên im lặng, lạnh nhạt nói: "Còn chưa đến lúc."

Trì Lục ngẩn người vài giây, chợt hiểu được.

Cô mím môi, ngấp nghé nói: "Hình như vậy… chuyện đó nói sau, anh nhớ là được rồi."

Bác Diên tốt tính đồng ý: "Được rồi."

Sau bữa tối, Bác Diên đưa cô đến khu vườn nhỏ mà cô không tìm thấy.

Sau khi đi dạo hai vòng, hai người về nhà thay quần áo ra ngoài tập thể dục.

"Đợi lát nữa anh chạy năm km, em chạy hai km."

Trì Lục thương lượng cùng Bác Diên.

Bác Diên: "Ai chạy 5km?"

"Anh." Trì Lục tuyệt đối không chột dạ, nhìn anh: "Thầy Bác, nếu anh không rèn luyện, anh sẽ mập đó, anh có biết không?"

Bác Diên tức giận với cô.

"Vậy tại sao em chỉ chạy hai km?" trong con ngươi anh đè nén nụ cười, sáng quắc nhìn cô: "Em không sợ mập sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!