Chương 29: Tay Cầm Tay Dạy

Edit: Hâm Còi

Bác Diên không nói gì, chỉ dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, nhất thời không biết nói gì.

Trà đúng là được cho thêm rất nhiều chanh, chỉ cần nhìn qua thôi là đã thấy chua rồi.

Trì Lục nhấp vài ngụm, lông mày cau lại.

"Ông chủ này có phải là quá thật thà không?" Cô nhìn Bác Diên: "Sao lại chua như vậy."

Bác Diên nhìn cô: "Chua?"

Giọng điệu anh bình tĩnh, khiến người nghe không thể dâng trào cảm xúc.

Trì Lục gật đầu: "Đúng vậy."

Cô ngước mắt nhìn anh: "Anh không tin? Nếu anh không tin…"

Câu nói "anh gọi thêm một cốc thử xem" còn chưa kịp nói ra, Bác Diên đột nhiên cúi đầu về phía cô.

Người đàn ông nắm tay cô, đôi môi mềm mại chạm vào ống hút trà chanh, nơi cô vừa cắn.

Trì Lục có một thói quen ngây thơ, hễ uống gì là lại thích cắn ống hút.

Cô cảm thấy rằng chỉ cần cắn ống hút thì mọi thứ sẽ ngon hơn.

Khi cô còn nhỏ, cha mẹ sẽ bắt cô sửa, nhưng khi cô lớn lên, họ cũng không nhắc nữa, cứ như vậy mà thói quen này được duy trì.

Cô thu hồi suy nghĩ, nhìn thấy mái tóc mềm mại thỉnh thoảng cọ vào má mình.  

Tóc của anh không ngắn cũng không dài, có màu đen tuyền, không hề nhuộm.

Khi cọ vào má cô thì hơi hơi ngứa.

Trì Lục hơi mất tự nhiên.

Bác Diên dựa gần cô quá, lúc anh chuẩn bị uống trà chanh, cô cảm nhận được toàn bộ hơi thở của anh phả vào trên ngón tay của mình, lúc gần… Cô có thể nghe rõ tiếng anh uống trà.

Chỉ với âm thanh này, thậm chí cô có thể tưởng tượng được hầu kết của anh lên xuống, thật quyến rũ và khiến những người nhìn thấy nó không thể kiềm chế được.

Càng suy nghĩ, nhiệt độ trên tai của Trì Lục càng ngày càng tăng lên.

Cô li. ếm môi dưới, bỗng nhiên có chút khát.

Cô đang thả trôi theo suy nghĩ của mình, đột nhiên Bác Diên di chuyển, anh ngồi dậy, nhìn Trì Lục.

Ánh mắt hai người chạm nhau, mạch nước ngầm bắt đầu dâng trào.

Vài giây sau, Bác Diên thản nhiên nói: "Cũng được."

Trì Lục vẫn chưa phục hồi tinh thần.

Bác Diên nhìn cô, thấp giọng nói: "Em không uống được à?"

Trì Lục chớp mắt, nhìn giọt nước còn đọng lại trên môi của anh, cố gắng kéo lại suy nghĩ của mình quay lại.  

Cô không mở mắt ra nói: "Thầy Bác, càng ngày anh càng keo kiệt, không biết anh có thể mua cho mình một cốc không?"

Anh cụp mắt xuống, nhìn vành tai đỏ của cô cong môi cười.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!