Chương 28: Nhiều Chanh

Edit: Hâm Còi

Một tô mì trứng cà chua đơn giản Bác Diên làm đã khiến Trì Lục cảm thấy hương vị rất đặc biệt, không thể ăn được ở bất kỳ nơi nào khác.

Ngửi thấy mùi hương quen thuộc, dạ dày đã có phản ứng.

Sợi mì vẫn còn nóng hổi, ​​khói trắng tỏa ra.

Trì Lục cầm lấy đôi đũa Bác Diên đưa, cúi đầu nhìn anh: "Anh không muốn ăn à?"

"Ừ, anh không đói." Bác Diên cầm hai cốc nước ngồi xuống, đưa cho cô một ly: "Ăn đi, anh ở đây với em."

Trì Lục chớp chớp mắt nhưng không ép, mùi vị món mì rất giống trong trí nhớ của cô, gần như chẳng có chút khác biệt nào.

Trì Lục ăn gì cũng chậm, miệng nhỏ nhai chúm chím từng miếng nhỏ, vừa ăn vừa ngẫm nghĩ tựa như một đứa trẻ đang lần đầu thưởng thức đánh giá hương vị.

Bác Diên ngồi đối diện với cô, có thể thu được tất cả những biểu cảm tinh tế của cô trong mắt anh, anh nheo mắt nhìn thẳng vào cô, không chút né tránh.

Mấy ngày nay không thấy, Trì Lục gầy đi không ít, quầng thâm nhạt dưới mắt cũng lộ rõ ​​hơn rất nhiều.

Thoáng giật mình, anh nghĩ tới trước kia.

Trước khi cả hai quen nhau, Bác Diên đã nghe Bác Doanh kể về cô bạn cùng bàn.

Bác Doanh là một đứa tràn đầy năng lượng, con bé nói không ngừng mỗi ngày, mỗi tối ăn cơm đều liến thoắng kể về những điều thú vị ở trường.

Nhiều khi chả ai nghe nó nói nhưng vẫn có thể tám với dì giúp việc nửa tiếng đồng hồ.

Lần đầu Bác Diên nghe nó kể về Trì Lục là vào buổi sáng khi con bé dậy trễ, xong bị muộn luôn giờ học, lúc đó anh tình cờ ra ngoài nên chở con bé đến trường luôn.

Bác Doanh an ủi: "Anh yên tâm, em nhất định không phải là người đến trường cuối cùng."

Bác Diên: "…"

Anh liếc nhìn thời gian, nhướng mày: "Sắp muộn rồi."

"Có sao đâu." Tối hôm qua Bác Doanh thức khuya đọc tiểu thuyết nên giờ còn đang ngáp ngắn ngáp dài.

"Dù sao bạn cùng bàn của em cũng tới muộn hơn em, mãi rồi thầy cô ai cũng quen."

Bác Diên như đang nghe truyện cười, có chút không thể tin được: "Mấy đứa bây giờ chỉ mới học sinh cấp ba, đi trễ mà còn tự hào nữa à?"

"Không có." Bác Doanh trợn to hai mắt giải thích, trầm giọng nói: "Em chỉ nghĩ… Thật ra không cần lo lắng như vậy, cùng lắm là bị phạt viết bản kiểm điểm, đảm bảo lần sau không tái phạm nữa thôi, hoặc bị phạt đứng một tiết học thôi mà, có gì to tát đâu."

Bác Diên trong nhất thời không biết nên nói gì.

Một lúc sau, anh hỏi: "Ha, đôi bạn cùng bàn rồi cùng lùi?"

Bác Doanh gật đầu cười hì hì, dựa vào cửa sổ xe nói: "Bạn em là trùm ngủ, sáng mà đập dậy đi học là cả một vấn đề, bởi vậy người nhà nhiều khi cũng bó tay."

Cô suy nghĩ một chút, quay đầu nhìn ông anh mình: "Anh hai à, nhiều khi em thấy cô ấy với anh thực ra khá giống nhau."

Bác Diên nhướng mày: "Trông giống cái nào?"

"Cả hai đều giỏi, tự tin nhưng nổi loạn." Bác Doanh, đột nhiên phấn khích.

Cô không quan tâm đến việc ông anh có muốn nghe hay không, cô cứ huyên thuyên nói một đống nét tương đồng giữa Bác Diên và Trì Lục cái đã.

Nào là điểm môn văn thì tận đỉnh của chóp nhưng môn toán thì toàn đội sổ, môn lịch sử và chính trị thì tốt lắm, nhưng mà môn địa lý thì chẳng bao giờ đạt được điểm trung bình, khiến mấy thầy cô vừa yêu vừa hận.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!