Chương 27: Lợi Dụng Em À

Edit: Đậu

Phòng khách im lặng một hồi, ánh mắt Bác Doanh và Viên Viên cùng dừng trên người Trì Lục, mắt mở to toàn là sự tò mò.

Bác Diên nhìn cô không chút trốn tránh, chờ đợi câu trả lời.

Trì Lục mím môi, đối diện với đôi mắt đen nhánh của anh.

Đôi mắt ấy rất sâu, khuôn đào hoa thâm thuý, khi nhìn gần cô không tránh khỏi, thậm chí còn muốn lại tiến đến gần hơn.

Đôi mắt của anh có một sức hút khó lý giải đối với Trì Lục.

Chỉ cần nhìn thấy, cô không thể nói ra lời từ chối.

Sự bối rối lan tỏa trong không gian, những cảm xúc không thể giải thích như đang được nhân lên gấp bội.

Trì Lục cảm nhận được trái tim mình giống như một nồi lẩu đang sôi sùng sục muốn trào ra.

Cô im lặng vài giây, cầm lấy chiếc đũa ở một bên thêm rau vào nồi lẩu, như muốn đè ép nước lẩu đang sôi sùng sục xuống, như thể làm vậy mới khiến lòng cô bình tĩnh một chút.

"Em có từng nói là không cho anh theo đuổi không?" Trì Lục nâng mắt nhìn anh: "Thầy Bác."

Tiếng gọi "thầy Bác" khiến Bác Diên cảm nhận được sự đe dọa của cô.

Anh cong môi cười: "Anh để mọi thứ tự nhiên."

Cô nhìn vào mắt anh, cố gắng để biểu cảm mình trông như thường: "Vậy sau này từng bước của anh cũng thả trôi theo tự nhiên luôn đi."

Bác Diên bị cô làm cho nghẹn họng.

Bác Doanh bên cạnh không khỏi bật cười.

Nếu nói người nào có thể kìm được ông anh này của cô, chắc trừ Trì Lục thì không còn ai khác.

Viên Viên muốn cười nhưng lại không dám cười, chỉ có thể chịu đựng.

Trì Lục và Bác Diên quay đầu nhìn cô ấy, trong vòng vài giây Bác Doanh cảm nhận được cái chết đang ập đến.

Cô cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân, nói: "Xin lỗi, xin lỗi, em hơi quá, hai người cứ tự nhiên."

Trì Lục xem thường: "Tự nhiên cái gì, mau ăn đi, tất cả đã chín rồi."

Giây tiếp theo, cô ấy thấy anh mình bắt đầu gắp thêm thức ăn cho Trì Lục.

Bác Doanh nhìn chằm chằm mấy giây, sau đó nói với Viên Viên.

"Viên Viên, em có anh chị không?"

Viên Viên lắc đầu: "Em có một người em trai."

Bác Doanh gật đầu, chống cằm nói: "Chị cũng muốn có một người em trai."

"Tại sao vậy?" Viên Viên nhìn cô, có chút buồn rầu nói: "Em muốn có một người anh trai."

Nghe vậy, Bác Doanh cười lạnh hai tiếng, chỉ chỉ hai người: "Anh trai giống vầy ấy hả? Em muốn một người không chừa cho em gái tí mặt mũi nào hả? Muốn không? Chị tặng cho em luôn."

Viên Viên lén nhìn sắc mặt Bác Diên, rùng mình: "Chị Doanh Doanh, vẫn là không cần đâu."

Bác Doanh nhìn phản ứng của cô ấy, cười nhìn người bên cạnh: "Anh, anh nên xem lại bản thân mình, ngay cả Viên Viên cũng không muốn anh làm anh trai của cô ấy."  

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!