Chương 26: Người Theo Đuổi Cô

Edit: Hâm Còi

Trì Lục nhướng mày cười: "Cũng có chút." Cô cho rằng Từ Minh Trạch và trợ lý Lâm đều rất thú vị, làm sao ghét bỏ họ được chứ.

Vừa dứt lời thì gương mặt của Bác Diên trầm xuống một chút.

Trì Lục giả vờ như không nhìn thấy sự thay đổi của anh, khóe môi cong lên, bình tĩnh nói: "Em đói rồi, ăn cơm trước đi."

Bác Diên nào dám phản bác lại Trì Lục gì đâu, chỉ có thể đi trước một bước, thuận tiện mở cửa ra cho cô mà thôi.

Thức ăn được đặt sẵn bên trong, ngay cả khi ăn trưa ngay tại văn phòng thì bữa trưa cho hai người đều được đem từ căng tin công ty.

Trì Lục thoáng nhìn thì trông thấy bàn đồ ăn rất ngon, có cảm giác sạch sẽ và dinh dưỡng.

Cô ngước mắt nhìn người đàn ông nãy giờ vẫn không nói tiếng nào, cố gắng tìm chủ đề gì đó để nói chuyện phiếm với anh

"Buổi sáng anh bận lắm không?"

"Không quá bận." Bác Diên nhẹ nói: "Sắp xong rồi."

Trì Lục cười: "Nhìn vẻ mặt của anh bây giờ khiến em nghĩ rằng chiều nay anh còn cả núi việc khó khăn cần phải hoàn thành ấy."

Bác Diên liếc cô: "Anh làm sao?"

"Anh tự vào nhà vệ sinh soi gương đi." Trì Lục không chút do dự bổ sung: "Xem qua thì biết liền mà."

Bác Diên nhướng mi nhìn cô chằm chằm, trầm giọng nói: "Không cần."

Trì Lục cầm ly nước uống cạn, nghi ngờ hỏi anh: "Không cần cái gì?"

"Đi nhà vệ sinh."

Trì Lục như đang nghĩ đến điều gì đó, đôi mắt cô đột nhiên mở to rồi quan sát xung quanh, sau đó lại đặt ánh mắt vào anh: "Đừng nói với em là trên bàn làm việc anh còn có cả gương nha?"

Bác Diên không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào mắt cô.

Đôi mắt hoa đào xinh đẹp của cô đang phản chiếu trên khuôn mặt anh lúc này.

Nó tinh xảo đến mức khiến người ta không thể bỏ qua, ngay cả chút biểu cảm tinh tế trên gương mặt anh cũng như phảng phất ánh lên trong con ngươi Trì Lục.

Hai ánh mắt chạm vào nhau.

Đáy mắt người đàn ông sâu thẳm, giống như một thỏi nam châm khác cực hút cô đến gần.

Không biết đã bao lâu, đến khi Trì Lục không chịu được nữa thì nghe Bác Diên cười.

Lông mi Trì Lục khẽ run lên, chưa kịp cất tiếng đã nghe thấy giọng nói của người đàn ông vang lên.

Giọng anh rất khẽ nhưng đánh thẳng vào tâm trí cô: "Soi xong rồi."

Đôi môi Trì Lục mấp máy.

Bác Diên cười và nói thêm: "Chiếc gương đẹp nhất và đặc biệt nhất."

Cho dù Trì Lục có chậm hiểu đến đâu thì cũng nhận ra "tấm gương" trong lời anh nói chính là đôi mắt của mình.

Cô liế. m môi dưới: "Dùng mắt em làm gương, em tính phí á nha."

Bác Diên nhướng mày: "Hả?" Anh cười, gắp miếng thịt cá không có chút xương nào ở trước mặt cho vào chén cơm bên cạnh: "Bao nhiêu?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!