Edit: Đậu
Câu "Thật trùng hợp" này, cô nghe ra được chút gì đó, hẳn là anh nói cô cố ý.
Cô không lấp liế. m trả lời: "Thật trùng hợp."
Tính thẩm mỹ và sở thích của cả hai không có nhiều thay đổi.
Bác Diên nhìn vẻ mặt dửng dưng của cô thì ngừng trêu chọc.
Anh cong môi, chỉ vào ghế nói: "Ngồi đi, một lúc nữa là được ăn rồi."
"Vâng."
Trì Lục ngồi xuống nhìn động tác của anh.
Bác Diên không những biết nấu cơm mà còn rất thuần thục nấu mấy món như này.
Trước kia, khi cả hai còn bên nhau, Trì Lục chính là tiểu thư nhẹ nhàng mềm mại mà Bác Diên có lẽ là hộ vệ của tiểu thư, chuyện gì cũng làm.
Mùi thơm trong không khí xộc vào mũi.
Lúc đầu, sự chú ý của Trì Lục đặt tại mùi hương nhàn nhạt trên người anh, về sau… Cô nuốt nước bọt, có cảm giác thèm ăn.
"Em sao thế?"
Bác Diên nhìn bộ dạng thèm thuồng của cô, có chút buồn cười.
Anh mím môi cố nén nụ cười, giữ thể diện cho người đối diện.
"Uống một bát canh trước? Uống xong là có thể ăn rồi."
"Được ạ." Trì Lục không thể không đồng ý.
Bác Diên múc cho cô một bát canh gà nước dừa, nước dùng trông rất trắng, không hề có chút gì giống món ăn đã được nấu qua nhưng mùi vị rất ngon.
Trì Lục vừa sốt ruột vừa đói, cầm bát lên uống.
Ngay sau khi chạm vào miệng, cô không khống chế được "A" một tiếng.
Bác Diên: "…"
Anh dở khóc dở cười nhìn cô đặt bát xuống: "Thổi qua rồi hẵng uống, còn nóng lắm."
"…" Trì Lục liế. m liế. m đầu lưỡi, u oán nhìn anh: "Thầy Bác, anh nói lời này hình như hơi muộn."
Bác Diên không biết nên giải thích như thế nào, vì anh hoàn toàn không ngờ tới cô sẽ trực tiếp uống.
Trước đôi mắt đào hoa ngập nước của Trì Lục, Bác Diên cam chịu nói: "Ừ.
Là anh sai."
Anh ngước mắt nhìn cô: "Đầu lưỡi em nóng như vậy sao?"
"Dạ." Trì Lục cầm cốc nước bên cạnh nhấp một hớp, vẫn cảm thấy miệng tê tê, không thoải mái.
Bác Diên nhìn cô một lúc rồi hỏi: "Có bị sưng không?"
Trì Lục do dự vài giây, cảm nhận đầu lưỡi còn tê: "Chắc là không."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!