Chương 23: Anh Không Bạo Hành Gia Đình

Edit: Hâm Còi

Đèn phòng khách rất sáng rọi vào mắt Trì Lục khiến cô không thoải mái, nhưng vẫn không chịu nhắm mắt lại.

Bác Diên bây giờ và Bác Diên trong trí nhớ cô có cùng một vẻ ngoài, nhưng lại chẳng giống nhau.

Người anh đã vẽ thêm sự mạnh mẽ và độc đoán, tô thêm một nét kiên định khiến Trì Lục không dứt ra hay quên lãng được.

Anh nói chỉ cần chấp nhận, cô nghĩ nếu chỉ nhận những gì anh mang đến mà không bỏ ra bất cứ gì, thật ra là điều có thể.

Nhưng Trì Lục không làm được

Những chuyện xảy ra trong quá khứ không một kẻ nào hiểu rõ hơn Trì Lục, đó không phải lỗi của anh, không thể đổ hết trách nhiệm lên đầu anh.

Nhưng chung quy cô không thể khống chế bản thân mình không giận cá chém thớt.

Hiện giờ cô không dám đảm bảo lý trí mình luôn vững vàng, phân biệt được anh và cha mẹ anh ở hai hướng đối lập.

Trong đầu hiện lên vô vàn suy nghĩ, Trì Lục cảm thấy mình đang làm mình làm mẩy nhưng mọi biện pháp khống chế hết lần này đến lần khác đều không có tác dụng.

Hai người vẫn nhìn nhau một lúc lâu Trì Lục mới có thể dứt khỏi ánh mắt anh, cố gắng dời sự chú ý vào rương hành lý còn mở toang kia, nhẹ giọng nói: "Không được."

Bác Diên ngẩn ra.

Anh rũ mắt, trong con ngươi hiện lên cảm xúc mất mát rõ ràng, Trong thoáng chốc Trì Lục cảm thấy anh như đứa trẻ đáng thương bị chính người thân vứt bỏ.

Cô mím môi, có chút đau lòng: "Em nói không được không phải là ý anh hiểu đó."

Trì Lục lấy hết dũng khí để bày tỏ thẳng thắng: "Anh cứ mặc cho em chấp nhận, em không làm được.

Chuyện tình cảm cần phải song phương, nếu chỉ có một người cho đi thì sớm muộn gì cả hai sẽ mệt mỏi."

Đạo lý này Trì Lục là người hiểu rõ nhất so với bất kỳ ai.

Mặc dù tính tình cô ích kỷ, còn không thể nói lý lẽ, nhưng một số chuyện, cô cũng có sự kiên trì và ranh giới cuối cùng của mình.

Trì Lục vẫn còn một số điều chưa thể thích ứng với Bác Diên, không có cách nào tiến thêm một bước nữa với anh, nhưng … trong thâm tâm lại khao khát bên anh một lần nữa.

Suy nghĩ Trì Lục tràn đầy mâu thuẫn dẫn đến hành động cũng không theo lý lẽ thường, chính cô còn cảm thấy mình rất kỳ quặc chứ đừng nói chi người bên cạnh.

Nhưng biết làm sao đây, bây giờ cô chỉ có thể bước được đến đây mà thôi.

Bác Diên giật mình trong thoáng chốc, kinh ngạc nhìn cô.

Trì Lục nhìn thấy sắc mặt anh thay đổi, nhỏ giọng nói: "Anh đừng có mà đắc ý sớm quá."

"Hmm?" Khóe mắt anh hiện lên nét cười, giọng nói trầm ấm: "Đắc ý cái gì mà sớm hả?"

Trì Lục tránh ánh mắt sáng rực kia của anh: "Ý trên mặt chữ."

Bác Diên nhướng mày: "Anh không hiểu ý trên mặt chữ là ý gì."

Trì Lục trợn mắt: "Vậy em không thèm nghe anh nói nữa."

Vừa nói chuyện cô vừa muốn đứng dậy.

Còn chưa kịp đứng vững thì Bác Diên giơ tay giữ người lại, Trì Lục không kịp chuẩn bị nên hơi mất thăng bằng, ngã ngửa về phía sau, nửa tựa lưng vào ghế sofa.

Bác Diên cũng giật mình không ngờ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!