Edit: Hâm Còi
Nếu không phải thời gian và địa điểm không phù hợp thì thật sự Từ Minh Trạch rất muốn hát một câu hát: Ôi thế giới này có thể sụp đổ bất cứ lúc nào ~
Mà câu "Thế giới này" hoàn toàn có thể đổi thành "thế giới của tôi" bởi vì hôm nay cậu ra đường không xem ngày hoàng đạo nên gặp phải tình huống oái oăm thế này đây.
Từ Minh Trạch nhìn hai người họ, có chút chột dạ, nhẹ nhàng chào hỏi: "Bác tổng, cô Trì."
Trì Lục dùng khóe mắt quan sát sắc mặt người đàn ông đang đi cùng cô, cắn cắn môi cười với cậu ấy: "Chào trợ lý Từ."
Từ Minh Trạch hoảng hốt nhìn Trì Lục.
Cô cố nén cười, không muốn duy trì bầu không khí lúng túng nữa, nhẹ nhàng hỏi: "Có thể đem giúp tôi tách cafe được không?"
Từ Minh Trạch như trút được gánh nặng, vội vàng nói: "Dĩ nhiên rồi." Cậu lén nhìn Bác Diên, nhỏ giọng hỏi: "Bác tổng, ngài có muốn dùng chút gì không?"
"Ừ." Bác Diên không so đo nữa, dù sao Trì Lục cũng cho cậu ấy một bậc thang đi xuống rồi.
Anh im lặng rồi nói thêm: "Xuống dưới lầu mua đi, không lấy lạnh mà đổi thành nóng, sữa tươi đổi thành sữa yến mạch."
Nghe lời Bác Diên dặn dò, toàn bộ trợ lý đều sửng sốt, trước giờ Bác Diên uống cafe như thế nào mọi người đều rõ không giống như vậy, xem ra lời căn dặn là dành cho Trì Lục.
Anh nói xong cũng không thèm để ý đến ánh mắt mọi người đang kinh ngạc, xoay người bước vào phòng.
Trì Lục mỉm cười đi theo.
Đối diện với rất nhiều ánh mắt tò mò Trì Lục không cảm thấy bất ngờ, giữa cô và Bác Diên luôn có một sự ăn ý ngầm mà người khác không hiểu được, mặc dù chia xa nhiều năm nhưng thói quen suy nghĩ cho đối phương vẫn tồn tại như cũ.
–
Trong phòng làm việc của Bác Diên ấm áp hơn Trì Lục tưởng tượng.
Không hề có ba màu đen trắng xám như cô nghĩ mặc dù những gam màu này cũng đa số, có một tủ sách to chiếm một mảng tường, phía trước là bộ ghế sofa sáng màu làm tổng thể căn phòng khá hài hòa.
Trì Lục quan sát chung quanh trong chốc lát, chỉ vào tủ sách hỏi: "Sao trong phòng lại có tủ sách to hết một mảng tường thế?"
Bác Diên nhìn cô, tay kéo ngăn tủ lấy cái remote rồi ấn nút khởi động: "Bên kia có máy chiếu."
"Hả?"
Trì Lục trố mắt nhìn, bây giờ nhìn kỹ mới thấy ngay phía trên tủ sách có màn chiếu cuộn tròn đang chậm rãi hạ xuống, có thể biến nơi đây thành rạp chiếu phim tại gia bất cứ lúc nào.
Cô nhìn tấm màn chiếu trước mặt, một vài ký ức đang bật ra trong đầu Trì Lục.
–
Năm Trì Lục học đại học là Bác Diên vừa tốt nghiệp, đang ở Giang Thành, hai người hai nơi, cơ bản mỗi tuần cô đều đến tìm anh nhưng Bác Diên khi đó khá bận rộn, không thể dành thời gian đi xem phim hoặc trải qua những buổi hẹn hò như bao đôi tình nhân khác.
Trì Lục không phiền lòng chút nào, nếu anh bận rộn công việc thì cô ở bên cạnh gối đầu lên đùi anh, khi thì giải trí trên điện thoại, hoặc xem phim, thỉnh thoảng còn quan sát anh viết sách, yên tĩnh nhưng vui vẻ.
Bác Diên lúc đó nghèo, cha mẹ Bác vì muốn con trai mình va vấp với đời mà khóa hết thẻ của anh, mỗi tháng chỉ phát lương cơ bản để sống, phòng ốc cũng là đi thuê, một căn hộ bé tí chật chội lại cũ kỹ.
Đôi lúc Trì Lục cũng sẽ hờn dỗi.
Khi cô giận lên thì trắng đen phải trái không hề suy sét, có thể định cho Bác Diên cả trăm lỗi sai.
Ấn tượng sâu đậm nhất với cô là Bác Diên không thể cùng cô đi xem phim ngoài rạp, bởi vì thời gian xem một bộ phim đối với anh là khá dài, gần như bị vắt kiệt sức lực.
Thấy đám bạn ai ai cũng khoe khoang đi xem phim cùng bạn trai, cô có chút hâm mộ nên lôi kéo Bác Diên cùng đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!