Thuốc trị bỏng rất nhanh được đưa tới, An Cảnh Viễn đích thân giúp ta bôi thuốc.
"Tạ Trắc Phi là con gái của Thượng thư Tạ, khó tránh khỏi được nuôi dưỡng có phần ngây thơ kiêu ngạo. Nhưng nàng ta chung quy không có ác ý, lần này cũng chỉ là ngoài ý muốn. Huống hồ, nàng ấy còn đang mang thai, nàng hãy nhẫn nhịn một chút."
Ta lặng lẽ rơi lệ, nhìn hắn cẩn thận thoa thuốc lên vết thương của ta.
"Ta đã để nàng ta an tâm dưỡng thai trong viện, sẽ không còn đến quấy rầy nàng nữa. Nếu ở trong phủ cảm thấy buồn chán, nàng có thể dẫn theo nha hoàn ra ngoài dạo một vòng."
Lời vừa dứt, An Cảnh Viễn liền ho khan mấy tiếng. Ta vội vàng đứng dậy rót nước, một tay nâng chén cho hắn uống, một tay nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, chẳng màng đến ủy khuất cùng vết thương của bản thân, chỉ lo lắng nhìn hắn.
Thấy ta lo lắng như vậy, nét mặt hắn dần giãn ra: "Không giận nữa sao?"
Ta dùng tay ra hiệu, hỏi hắn đã gọi phủ y đến bắt mạch hay chưa.
"Không cần lo, chỉ là gần đây có chút khó chịu mà thôi."
Ta lặng lẽ nhìn hắn, nước mắt vẫn chưa kịp lau khô.
Dưới ánh đèn leo lắt, bóng lưng An Cảnh Viễn chìm trong ánh sáng mờ nhạt, khiến ta không nhìn rõ biểu cảm của hắn.
"Đậu nương, con đường ta đi về sau, không thể thiếu sự trợ lực của Thượng thư Tạ. Ta biết nàng chịu ủy khuất, nhưng hãy ngoan ngoãn một chút, nhẫn nhịn một chút, được không?"
Có những lời ta không muốn nghe, nhưng vẫn phải lắng nghe.
Ta cắn môi, ngấn lệ gật đầu.
"Ta biết mà, Đậu nương của ta là hiểu chuyện nhất."
Ta chậm rãi tựa vào lòng hắn.
Hắn hôn lên tai ta, nhẹ giọng nói bên tai: "Chữ "Thục", nàng có thích không?"
Ta ngước đôi mắt ngây thơ nhìn hắn, mơ hồ gật đầu.
An Cảnh Viễn dường như rất hài lòng: "Vậy ta để lại cho nàng."
Ngọn đèn bị thổi tắt, ánh trăng sáng rọi vào trong phòng.
Qua tấm màn lay động, ta nhìn về chiếc bình cổ trên kệ đầu giường.
Trong bình cắm một nhành dành dành trắng muốt, từng cánh hoa nở to, tỏa hương thơm ngào ngạt khắp gian phòng.
Ta nhắm mắt lại.
Duệ Vương an ủi Tạ Như Đường, nhưng nàng ta rốt cuộc không thể thị tẩm, nên đêm ấy vẫn nghỉ lại chỗ ta.
Kể từ ngày đó, đã rất lâu Tạ Như Đường không xuất hiện trước mặt ta.
Đến khi gặp lại, bụng nàng ta đã lớn hơn, thân hình lại gầy đi nhiều, ngay cả cằm cũng nhọn hẳn.
Xem ra lời nói hôm ấy cũng có tác dụng.
Chỉ là sắc mặt nàng ta có phần tiều tụy, trên mặt phủ mấy lớp phấn mới miễn cưỡng che đi được.
Nhưng ánh mắt nàng ta vẫn không giấu được vẻ ngạo nghễ, nhìn ta bị gọi đến, lại càng lộ rõ đắc ý.
Hôm nay, Hồ Trắc Phi cũng có mặt, vẫn giữ bộ dạng lạnh lùng, chỉ hơi nâng mắt nhìn ta một chút rồi lại thôi.
Vương phi ngồi ở vị trí chủ tọa, thần thái đoan trang tựa như pho tượng Phật.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!