Chương 16: (Vô Đề)

Muốn cáo buộc một vị vương gia, chỉ có thể đến kinh thành dâng sớ ngự trạng.

Ta biết huyện lệnh và tri phủ đều cùng một bọn, tuyệt không thể để lộ rằng trong Thanh Khê thôn vẫn còn người sống sót.

Một nữ tử như ta, một mình từ Giang Châu đi đến kinh thành, gian nan thế nào không cần phải nói.

Người ngoài vào kinh, đôi khi sẽ bị thị vệ giữ lại tra hỏi, nhất là khi ta ăn mặc lam lũ, phong trần mệt mỏi.

Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó

Vừa nói được mấy câu, ta đã bị gọi vào trạm gác bên cổng thành để thẩm vấn riêng.

Thị vệ hỏi ta vào kinh làm gì. Có hai lần kinh nghiệm trước, ta tất nhiên không dám nói thật, chỉ bảo đến nương nhờ thân thích.

Thị vệ lại hỏi danh tính và địa chỉ thân thích của ta.

Ta nhất thời sơ suất, không trả lời trôi chảy.

Thị vệ không nói hai lời, lập tức ra lệnh khám xét người ta.

Ta chống cự không lại, rất nhanh, tấm lệnh bài của Duệ vương đã bị tìm ra.

"Chỉ bằng thứ này mà muốn lật đổ vương gia của chúng ta? Nằm mơ!"

Tên thị vệ nhìn ta, ánh mắt như nhìn một kẻ đã chết.

"Nếu để vương gia biết trong Thanh Khê thôn vẫn còn kẻ sống sót, bọn ta cũng không xong đâu!"

Hắn rút đao, bước về phía ta.

Ta không cam lòng, cắn răng hỏi: "Ngươi nhận ra ta thế nào?"

Lưỡi đao đã kề sát cổ ta, thị vệ nở nụ cười dữ tợn:

"Khẩu âm Giang Châu của ngươi, ta chỉ cần nghe một lần liền nhớ!"

Vậy là ta lại chết.

Chỉ vì giọng nói của ta.

Lần nữa mở mắt, ta quyết định giả câm.

Lệnh bài của Duệ vương là chứng cứ, nhưng cũng là củ khoai nóng bỏng tay, ta chỉ có thể tạm giấu nó ngoài thành.

Lần này, ta thuận lợi vào kinh. Đúng lúc Duệ vương phủ đang chiêu mộ hạ nhân, đây là cơ hội để ta lấy thêm chứng cứ, liền lẻn vào trong.

Nếu ký tử khế, có thể làm nha hoàn, nếu ký sinh khế, chỉ có thể làm tạp dịch.

Ta vẫn muốn dâng sớ ngự trạng, nên chỉ ký sinh khế.

Nhưng ta không ngờ, quy củ trong phủ hà khắc hơn tưởng tượng, canh phòng nghiêm mật, hạ nhân chỉ có thể hoạt động trong khu vực được phân công, không có việc không được tự tiện ra ngoài.

Một kẻ làm tạp dịch như ta, đừng nói đến viện của chủ nhân, ngay cả cơ hội tiếp cận chứng cứ cũng không có.

May thay, Trương trù nương trong bếp thấy ta thật thà, chịu khó, không lười biếng, liền chiếu cố đôi chút. Khi rảnh rỗi, bà ta thường cùng ta tán gẫu.

Bà ta kể ta nghe chuyện nhà, cũng kể về những việc lặt vặt trong vương phủ.

Nhờ đó, ta biết Duệ vương đa nghi, nhưng lại thích ăn ngọt, mỗi bữa nếu có điểm tâm sẽ ăn nhiều hơn vài miếng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!