Chương 5: (Vô Đề)

16

Chớp mắt đã vào đông, từ sau lần ho ra máu đó, cơ thể An Cảnh Viễn càng ngày càng kém. Từ khi tuyết rơi chàng cứ ho suốt ngày.

Vương phi túc trực bên cạnh chăm sóc không có thời gian thay áo, ta cũng không chen vào được l nên ngày ngày ở trong viện chép Dược Sư Kinh cho An Cảnh Viễn.

Vương phi thấy ta thành tâm như vậy, bèn sắp xếp cho ta đến chùa Huệ Tâm tham gia pháp hội bảy ngày, cầu phúc cho Vương gia.

Tất nhiên ta không có ý kiến gì.

Ta thu dọn một gói hành lý nhỏ rồi dẫn theo hai tỳ nữ, ngồi lên xe ngựa đã chuẩn bị sẵn.

Chùa Huệ Tâm đường xa vời vợi, có phi ngựa nước đại cũng phải mất một ngày một đêm.

Riêng ta bị say xe nặng, thêm tuyết khó đi nên xe ngựa cứ đi đi dừng dừng, phải ba ngày mới đến, may là không bị trễ pháp hội.

Không chỉ mình ta, hai tỳ nữ cũng mệt lả cả người. Sau khi được sắp xếp ở thiền phòng thì ta để hai tỳ nữ đi nghỉ ngơi.

Nghỉ đến canh ba khắc ba, nghe thấy bên ngoài cửa sổ vang lên ba tiếng chim hót hai ngắn một dài, ta đứng dậy khoác áo mở cửa sổ.

Một viên giấy nhỏ đã được đặt sẵn bên cửa sổ.

Mở ra xem, hóa ra là một bức tranh.

Bức tranh vẽ một người đàn ông cầm dao găm, bên cạnh hồ có bèo trôi, trên trời có hai mặt trời.

Ngọn nến đốt cháy mảnh giấy, rất nhanh nó đã hoá thành tro bụi.

Ta nằm xuống giường lần nữa.

Hai ngày sau, pháp hội bắt đầu.

Chùa Huệ Tâm có rất nhiều tín đồ nên nhất thời có hơi hỗn tạp, quan phủ cũng phái người đến duy trì trật tự.

Ăn trưa xong, Thủy Bình nói đau bụng nên nhờ Liên Tâm mua thuốc giúp, mà tiệm thuốc gần nhất nằm ở thị trấn dưới núi, cả đi lẫn về nhanh nhất cũng phải hai canh giờ.

Liên Tâm thấy dáng vẻ nàng ta thực sự khó chịu nên sau khi xin phép ta đã lập tức chạy xuống núi ngay.

Nghe tiếng xe ngựa dần xa, không lâu sau cửa phòng Thủy Bình khẽ mở, nàng ta đi đến trước cửa phòng ta gõ cửa.

"Cô nương, người đã nghỉ chưa?"

Không nghe thấy động tĩnh của ta, Thủy Bình đẩy cửa bước vào.

Ta ngồi trên ghế thấp, trước mặt đặt một lò than đang sưởi ấm.

Thấy ta chưa nghỉ, Thủy Bình bèn nói: "Cô nương, vừa rồi sư thái Huệ Giác nói có chuyện muốn bàn với người, bà ấy đang đợi người ở rừng thông sau núi."

Ta ra hiệu cho nàng ta đợi một chút rồi đóng cửa phòng thay một chiếc áo ngoài, sau đó ra hiệu cho nàng ta dẫn đường.

Thủy Bình đi trước dẫn đường, ta đi theo phía sau, dọc đường rất yên tĩnh, không gặp ai.

Thấy đường đi càng lúc càng sai, ta bèn dừng bước.

Thủy Bình nghi hoặc hỏi: "Cô nương, sao không đi nữa?"

Ta ra hiệu hỏi nàng ta không bị đau bụng nữa sao?

"Ta, ta không đau nữa, có lẽ, có lẽ là bị đau bụng đầy hơi thôi." Thủy Bình lắp bắp giải thích, lại vội vàng nói: "Cô nương, chúng ta mau đi thôi, đừng để sư thái đợi lâu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!