Chương 3: (Vô Đề)

7

Vương gia đã an ủi Tiêu Như Đường nhưng vì nàng không thể thị tẩm nên tối đó Vương gia vẫn nghỉ tại phòng ta. Sau ngày hôm đó, có một quãng thời gian dài ta không gặp Tiêu Như Đường nữa. Đến khi gặp lại, bụng nàng ta đã lớn hơn nhưng thân hình lại gầy gò hơn rất nhiều, ngay cả cằm cũng trở nên nhọn hoắt. Có vẻ như những lời nói của ta ngày hôm đó đã có hiệu quả.

Tuy gương mặt Tiêu Như Đường trông có vẻ tiều tụy, phải thoa đến mấy lớp phấn mới che đậy được nhưng thái độ của nàng ta vẫn toát lên vẻ kiêu căng ngạo mạn. Thấy ta được gọi đến, nàng ta càng không giấu nổi vẻ đắc ý. Hoắc trắc phi đã lâu không xuất hiện hôm nay cũng có mặt, vẫn lạnh lùng như trước, thấy ta vào nàng ấy chỉ khẽ nhướng mắt.

Vương phi ngồi ở vị trí chủ tọa, dáng vẻ trang nghiêm như một pho tượng Phật. Nàng ta nói: "Trước đây khi Vương gia nói muốn nạp thiếp, ta nghĩ đây không phải chuyện lớn gì nên không hỏi nhiều. Nhưng Tiêu trắc phi đã nhắc nhở ta, giờ nghĩ lại khi ngươi vào phủ quá vội vàng, ngay cả hộ tịch cũng không có, quả thật không ổn."

Ta lúng túng gật đầu.

"Nên hôm nay ta đặc biệt gọi người của Hộ bộ đến để bổ sung hộ tịch cho ngươi."

Ta lại gật đầu.

"Ta nhớ Vương gia từng nói, hai năm trước vì cha mẹ đều mất nên ngươi vào kinh đô để nương tựa người thân, vậy ngươi còn giữ hộ tịch chứng minh không?"

Ta lắc đầu.

"Vậy ít nhất ngươi có biết mình là người nơi nào chứ?"

Ta gật đầu.

"Vậy ngươi hãy viết ra đi."

Ta tỏ vẻ khó xử.

"Ngươi không biết chữ sao?"

Ta cắn môi, ngượng ngùng gật đầu.

"Đúng là đứa con gái quê mùa lai lịch không rõ ràng." Tiêu Như Đường không nhịn được phát ra tiếng cười khinh miệt, khiến mặt ta đỏ bừng.

Hoắc trắc phi bỗng lên tiếng: "Đúng rồi, chỉ có mỗi ngươi là cao quý thôi."

"Ngươi!"

Thấy Tiêu Như Đường sắp gây sự, Vương phi liếc nàng ta, bấy giờ nàng ta mới nhớ ra vẫn còn người ngoài ở đây nên đành tạm thời kiềm chế cơn giận.

"Không phải có tiểu viên lại Hộ bộ ở đây sao, để hắn hỏi xem, chắc chắn sẽ hỏi ra được!"

Viên tiểu lại Hộ bộ được lệnh lập tức tiến lên hỏi. Do ta không nói được nên hắn hỏi rất khéo léo, so từng cặp rồi loại trừ từng cái. Ta lần lượt chọn, cuối cùng xác định hộ tịch ở thôn Thanh Thạch, huyện Thúy Vi, châu Vân.

Khi viên tiểu lại vừa định viết thì Hoắc trắc phi đột nhiên quát dừng lại.

"Định đoạt hộ tịch như vậy thật quá qua loa. Nếu đã giúp Đậu cô nương đăng ký hộ tịch mới, sao có thể không có người bảo lãnh?"

Tiêu Như Đường nhìn chằm chằm vào mặt ta rồi cười đắc ý: "Ta đã đặc biệt mời người đến bảo lãnh cho muội muội rồi."

Trong lòng ta thấp thỏm không yên.

Theo lệnh của người hầu, một người phụ nữ bước lên phía trước.

"Ngẩng đầu lên cho Đậu cô nương của chúng ta xem thử còn nhận ra người quen cũ không?"

Ta nhìn kỹ, đó là Ngô tẩu.

Nàng có thân hình gầy gò, thường xuyên nhíu mày chau mặt, trông có vẻ khổ sở và chua chát.

"Đậu cô nương chưa quên gốc rễ của mình chứ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!