2
Trong phủ Duệ Vương không có nhiều thê thiếp, chỉ có một Duệ Vương phi và hai trắc phi. Họ đều là người có lai lịch. So ra thì ta, một Đậu ngự tỳ, nghe cứ như đùa giỡn vậy.
Nhưng An Cảnh Viễn thích ta nhất.
Vì ta hiền lành ngoan ngoãn, không nói lắm không cằn nhằn, ngoài chàng ra ta không còn chỗ dựa nào khác.
Có khi chàng bận đến tận đêm khuya nhưng vẫn thích đến tiểu viện của ta, ăn một bát tào phớ ta làm, rồi nằm lên đùi ta để ta xoa bóp cái trán đang đau của chàng.
Đôi khi sự mệt mỏi của chàng quá nặng nề, ta nhìn vẻ mặt chàng lại càng thêm lo lắng.
Chàng cũng bắt đầu nói với ta vài câu chuyện phiền lòng, rồi nắm tay ta bảo ta yên tâm.
Thấy ta nghe mà nhíu mày lo lắng, chàng bèn bật cười.
"Nàng cũng không hiểu, ta nói những điều này với nàng làm gì chứ, chỉ khiến nàng lo lắng vô ích cho ta."
Ta ôm cánh tay chàng làm nũng, ra hiệu.
Thiếp không giúp được gì cho chàng thì ít nhất hãy để thiếp lo lắng cho chàng chứ.
Chàng hiểu ý ta, rồi cười nói được.
Có những chuyện chàng không có ai để tâm sự, cũng không thể tâm sự, chỉ có nói cho ta nghe thì chàng mới không lo lắng.
Ta vừa không nói được vừa không biết chữ, hai nha hoàn bên cạnh đều là Duệ Vương phi ban cho. Suốt ngày ta không ra cửa lớn, không qua cửa nhỏ, chỉ ở trong tiểu viện trồng ít hoa cỏ.
Nơi xa nhất ta có thể đi đến cũng chỉ là nhà bếp, làm cho chàng một bát tào phớ hoặc món canh ngọt nào đó.
Đêm tĩnh lặng, trong phòng tràn ngập ánh sáng vàng ấm áp, thỉnh thoảng chỉ có tiếng thanh thúy của thìa chạm vào bát sứ vang lên.
Chàng ăn tào phớ, ta đứng sau lưng chàng, nhẹ nhàng xoa bóp đôi vai căng cứng của chàng.
Cổ chàng cách tay ta chưa đầy nửa tấc.
Chỉ cần ta di chuyển hai tay một chút là có thể b ó p cổ chàng.
Nhưng tiếc thay. Ta nhìn đôi tay mình. Mảnh mai, mềm mại, chỉ cần đẩy nhẹ là có thể thoát thân.
Rồi khoảnh khắc tiếp theo, thị vệ bên ngoài sẽ nhảy vào, một đao ch é m ch ta.
Giá như ta là một nữ tử có sức mạnh phi thường thì tốt biết mấy. Như Dư tẩu trong làng vậy, vạm vỡ, khỏe mạnh, chỉ cần trong một hơi thở là có thể v ặ n g ã y cổ chàng.
"Sao không xoa nữa, nàng mệt rồi à?"
Một câu nói của An Cảnh Viễn khiến ta tỉnh lại. Ta còn chưa kịp tiếp tục thì chàng đã nắm cổ tay ta kéo ta vào lòng.
"Mệt rồi thì nghỉ đi, để ta."
Ta mặc cho chàng đụng chạm, e thẹn quay mặt đi, không để chàng nhìn thấy đôi mắt mình.
3
Dù đêm trước có mệt mỏi đến đâu, sáng hôm sau ta vẫn phải dậy sớm.
Mỗi ngày vào giờ Thìn ta phải đi thỉnh an Duệ Vương phi, đây là quy củ trong phủ không thể phá vỡ.
Nhưng thật ra chỉ có ta là không thể thôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!