Cả căn phòng tràn ngập ánh sáng màu lam do cửu vĩ hồ phát ra, Nana căn dặn nó thu liễm khí tức nhưng tất cả đều là kinh hoảng chưa qua. Nana phải dùng đến Điệp Thần Trượng để kéo lại tinh thần của mọi người.
Lúc này Phất Lan Đức mới hẵng giọng nói:
"Nana, hồn thú này là gì, sao lại có thể đột nhiên xuất hiện?"
"Gia gia, lúc trước chẳng phải ông nói cháu có giới tử chứa được vật sống sao? Nó ở trong đó, còn có, Lam Mỵ là thần thú."
Thần thú!
Tất cả lại một lần nữa chấn kinh. Thần thú từ lúc nào trở thành bạn rồi.
Nana và Lam Mỵ, chủ tớ mặt mày vô cùng đắc ý giống nhau, Nana nói:
"Là cơ duyên xảo hợp hay gọi là duyên phận nhỉ! Nhờ Lam Mỵ ta mới có thể sống sót đấy."
"Ta hiểu rồi, ngươi để nó trở về đi." Đại sư lên tiếng.
Lam Mỵ đi rồi, căn phòng mới trở nên thông thoáng lên, mọi người đều thở ra một hơi, Đới Mộc Bạch dơ ngón tay cái.
"Nana, ngươi đủ quái!"
Nana cười, đại sư đối Nana nói:
"Thần thú chuyện là không thể lộ, quá mức chói sáng, mọi người cũng thế không thể tiết lộ cho bất cứ ai. Về phía hoàng gia nếu tới ta sẽ nói là do Nana may mắn gặp được phong hào đấu la, cũng chỉ có cấp bậc ấy mới làm được chuyện đó đi. Nana rõ rồi chứ?"
Vâng, đại sư.
"Về điều tra hung thủ hạ độc, ngươi có ý gì không?"
"Có, đại sư. Tiểu Tuyết có thể ngửi mùi rất nhạy, nó còn có thể dịch chuyển mỗi đoạn ngắn, tốc độ rất nhanh. Tiểu Tuyết!"
Lại là một cửu vĩ hồ xuất hiện nhưng lần này mọi người không kinh ngạc nữa vì họ đã biết tiểu Tuyết từ trước, Nana nhìn con cáo nhỏ trên tay, đưa cho nó tờ giấy rồi nói:
"Tìm giúp ta người có mùi này."
Tiểu Tuyết gật đầu chớp chớp mắt rồi biến mất, Phất Lan Đức nghi ngờ hỏi:
"Nana, sẽ được chứ, độc hương này tuy không dễ kiếm nhưng cũng không thể tìm được chính xác người dùng nó hại ngươi."
"Gia gia yên tâm đi, trên đó không chỉ có mùi hương độc, còn có cả mùi của những người từng đụng vào nó, trừ khi có hồn sư hệ nước tẩy rửa nếu không nó không thể đánh lừa được tiểu Tuyết."
Mọi người nghe Nana cũng yên tâm chờ đợi, một lúc sau tiểu Tuyết quay lại gật gật đầu, chắc hẳn nó đã tìm ra. Nana đứng lên nói:
"Tốt, ta phải xem xem là đám tôm tép nào dám bắt tay hại ta đây!"
"Được, chúng ta đi báo thù cho bát muội." Đới Mộc Bạch cũng đứng lên và cả năm người khác, mấy ngày qua họ đã đợi cơ hội này.
Nhìn Phất Lan Đức cùng Tần Minh cũng muốn đi, Nana quay lại mà trừng mắt:
"Hai người không được đi theo, bọn ta đủ để giải quyết rồi."
Nhưng mà...
"Lam Mỵ! Có muốn ra ngoài chơi không?"
Nana đứng bật bật móng tay như không để ý, Phất Lan Đức định nói gì thì lại không nói ra nữa, chỉ cốc đầu Nana một cái rồi đi về khu dạy học, đại sư nhìn đám trẻ rồi cười. Tần Minh nói:
Nhớ cẩn thận.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!